Trời hôm nay rất đẹp. Bầu trời xanh cao vời vợi, những đám mây trắng lững lờ trôi nhẹ nhàng như tấm lụa mềm. Ánh nắng xuyên qua tán cây, rải xuống mặt đất những vệt sáng lung linh như đang vẽ lên một bức tranh thiên nhiên thật sống động.
Trong khu vườn xanh mướt, tiếng cười trong trẻo vang lên, hòa cùng tiếng gió xào xạc giữa những tán lá.
Jamie đang ngồi trên chiếc xích đu bằng gỗ, hai tay bám lấy sợi dây chắc chắn, mái tóc mềm mại khẽ bay trong gió. Em cười khúc khích, đôi mắt long lanh phản chiếu ánh mặt trời.
Draven đứng phía sau, hai tay giữ lấy sợi dây, đẩy nhẹ cho em bay lên cao. Hắn nhìn em, đôi mắt đầy yêu thương.
\” Bé con, có thích không? \”
Jamie bật cười, ngửa đầu ra sau, giọng nói líu ríu:
\” Thích lắm! Chú đẩy mạnh hơn chút nữa đi! \”
\” Thích quá chú ơi!! Cao nữa đi… \”
Draven nhếch môi, cúi sát xuống thì thầm bên tai em:
\” Lỡ em bay luôn thì sao? \”
Jamie tròn mắt, lắc đầu nguầy nguậy:
\” Em không muốn bay đi đâu hết! Em muốn ở đây chơi với chú cơ! \”
Draven phì cười, ánh mắt dịu dàng. Hắn đẩy xích đu mạnh hơn một chút, nhìn em cười giòn tan như một đứa trẻ. Mỗi lần xích đu đưa lên cao, Jamie lại cất tiếng cười trong trẻo, tựa như tiếng chuông bạc vang lên giữa khu vườn yên bình.
Ánh mặt trời rực rỡ chiếu xuống làm cho nụ cười của em càng thêm lung linh hơn bao giờ hết. Draven nhìn mà không khỏi thất thần.
Hắn đã từng nghĩ rằng cả đời này hắn sẽ không bao giờ biết yêu, không bao giờ rung động trước ai. Thế nhưng, em đã xuất hiện, phá vỡ tất cả những bức tường trong trái tim hắn.
Draven chậm rãi bước tới, nhẹ nhàng giữ lấy xích đu, để em dừng lại.
Jamie chớp mắt, nghiêng đầu nhìn hắn:
\” Ơ sao dừng lại vậy ạ! \”
\” Em đang chơi mà chú \”
Draven không nói gì, chỉ cười nhẹ, rồi ngồi xuống bãi cỏ bên cạnh.
Jamie chống cằm, đôi mắt trong veo dõi theo từng động tác của Draven. Ánh nắng chiều nhạt phủ lên người hắn một vệt sáng ấm áp, khiến đường nét cương nghị của hắn càng thêm nhu hòa. Đôi bàn tay to lớn ấy, thường ngày lạnh lùng và tàn nhẫn, lúc này lại kiên nhẫn đến lạ, nhẹ nhàng cẩn thận đan từng cánh hoa nhỏ xíu lại với nhau.
Jamie chưa bao giờ thấy Draven làm chuyện gì tỉ mỉ đến vậy. Em hơi nghiêng đầu, giọng đầy tò mò:
\” Chú ơi! \”
\” Chú đang làm gì đó? \”
Draven vẫn chăm chú vào công việc, giọng điệu mang theo chút bí ẩn, khóe môi hắn khẽ nhếch lên:
\” Một chút nữa em sẽ biết \”
Jamie chớp mắt, hai chân đung đưa trên chiếc xích đu, ánh mắt không rời khỏi hắn. Hắn cúi đầu, những ngón tay thon dài thoăn thoắt chọn từng bông hoa nhỏ xinh, khéo léo lồng vào nhau. Nhìn hắn như vậy, Jamie không khỏi cảm thấy trong lòng có chút ngứa ngáy.