Lách tách…
Làn khói bếp cuộn lên trong ánh đèn lờ mờ. Trời bắt đầu đổ mưa, kèm theo tiếng sấm nổ đì đùng.
Những tia chớp xé toạc màn đêm, lóe sáng trong khoảnh khắc rồi vụt tắt.
Dưới bầu trời xa vời vợi, chỉ có âm thanh lao nhanh đều đặn của xe cứu thương vang vọng, tiếng gió rít gào lùa vào từ ô cửa sổ.
Thiếu niên ngồi tựa lưng vào cửa sổ, tay cầm hộp sữa hút. Đôi mắt sâu thẳm tựa đá quý phản chiếu ánh đèn đường lướt qua trong đêm tối, trông cực kỳ đẹp mắt.
Rồng nhỏ yên lặng cuộn tròn thân thể trên đùi hắn, đuôi dài màu bạc rũ xuống, nhẹ nhàng lay động.
Linh Uyên được đằng chân lân đằng đầu, được một tấc lại muốn tiến thêm một thước ôm cánh tay Kinh Thế. Như chim nhỏ nép mình dựa vào Kinh Thế, vẻ mặt đắc ý.
Chẳng biết đã qua bao lâu, xe phải dừng lại trên một đoạn đường nọ. Nghe nói là do gặp trục trặc động cơ, cần ít nhất ba mươi phút mới sửa xong.
Trong lúc mọi người đang ồn ào láo nháo, một bóng dáng che ô bất ngờ xuất hiện trong màn mưa. Mỹ nữ sắc sảo cùng mái tóc xám tro buộc cao, chiếc nhẫn hình rắn đen quấn quanh ngón áp út.
Chỉ trong phút chốc, hai người liếc mắt nhìn nhau.
Kinh Thế liếc qua một cái, không kìm được lại liếc thêm mấy lần nữa. Cuối cùng vỗ vai Linh Uyên, chỉ chỉ: \”Nhìn kìa, hình như là người quen của chúng ta.\”
Linh Uyên: \”Ừ, một kẻ xấu xí.\”
\”Mẹ nó, tên chó nhà ngươi mới xấu ấy!\”
Irene tức giận trừng mắt, cao giọng mắng. Mà Linh Uyên cũng chẳng vừa, hùng hồn mắng lại.
\”Con gà cùi bắp.\”
\”Tên chó chết tiệt!\”
Linh Uyên vừa mắng vừa đứng chặn trước người Kinh Thế. Vẻ mặt hung hãn tỏ rõ thái độ bảo vệ.
\”Đúng là xúi quẩy.\” Irene xoa thái dương, cố gắng kiềm chế cơn bực tức: \”Sao lại đúng xe có hai tên lập dị này cơ chứ.\”
Kinh Thế nhìn Irene với vẻ mặt không mảy may thay đổi, dù trước đây họ đã có những cuộc đối đầu không mấy dễ chịu: \”Cô muốn đi nhờ xe à?\”
Irene không trả lời ngay mà nhìn chiếc xe cứu thương đang dừng lại. Cô ta có vẻ đang do dự nhưng rồi vẫn bước lại gần. \”Xe của tôi bị hỏng rồi, trời mưa nên đội cứu hộ phải vài tiếng nữa mới đến. Nếu không phiền thì tôi muốn đi nhờ một đoạn đường.\”
Linh Uyên: \”Ý là… Mình là phản diện á, mà còn phản diện theo kiểu không được thích. Nên có thể thôi cái trò gần xuống sân khấu thì thêm diễn được không? Không ai muốn xem đâu.\”
\”Cô đi kiếm xe khác đi.\”
\”Ha hả. Không thích đấy.\”
Thấy Kinh Thế gật đầu tỏ ý không có vấn đề, Irene mặc kệ Linh Uyên mà bước tới.
Nhìn gần mới thấy, người phụ nữ nọ khoác lên mình bộ vest đen ba mảnh, sơ mi trắng cùng cà vạt. Giày cao gót gõ cộp cộp trên nền đất. Đến gần mới thấy cao hơn hẳn Linh Uyên và Kinh Thế một cái đầu, khí chất alpha tràn ngập.


