Ba mẹ Kim thấy Thái Hanh đang đứng ở bên ngoài phòng bệnh, họ đi đến gần rồi khẽ lên tiếng
\”Hanh, Chính Quốc sao rồi?\”
Thái Hanh không trả lời ba mẹ mình, ánh mắt đau buồn nhìn vào bên trong phòng qua ô cửa kính. Mẹ Kim nhìn thấy thân ảnh bé nhỏ, gầy yếu nằm trên giường bệnh thì cũng không tránh khỏi xót xa.
\”Thật khổ cho thằng bé. Sau này gia đình mình phải bù đắp cho Chính Quốc nhiều hơn\”
Ngày hôm sau Chính Quốc muốn rời khỏi bệnh viện. Mặc kệ mọi người can ngăn, cậu một mực nói muốn được về nhà. Chỉ tại nơi đây là nơi đã lấy đi mất đứa nhỏ, Chính Quốc thực sự chán ghét nó.
Vì muốn cho Chính Quốc một không gian yên tĩnh để nghỉ ngơi, Hải Lâm và Quang Viễn đã đưa bọn trẻ tới khách sạn ở lại đó vài ngày. Tiểu Ngọc lúc nào cũng hỏi tới baba của mình, đến khi nghe nói baba phải đi công tác làm việc thì cô bé mới an tâm gật đầu.
Ba mẹ Kim muốn bù đắp cho đứa cháu gái nên họ đã đưa mấy đứa nhỏ đi chơi khắp nơi. Có những nơi lần đầu tiên được đặt chân đến, Tiểu Ngọc không tránh khỏi bị thu hút. Cô bé quay sang nhìn ba mẹ Kim bật cười khúc khích.
Mẹ Điền ngồi ở cạnh giường, nắm lấy bàn tay gầy gò của Chính Quốc lại cảm thấy xót xa
\”Quốc Quốc, con ăn chút cháo đi\”
\”Mẹ. Con chưa muốn ăn. Mẹ cứ để ở đó, lát con sẽ ăn sau\”
Chính Quốc không muốn làm mẹ mình lo lắng. Cậu quay sang nhìn bà mỉm cười sau đó lại nhìn vào khoảng không trước mặt
\”Quốc Quốc, con cứ thế này thì mẹ phải làm sao? Còn Tiểu Ngọc và em của Tiểu Ngọc nữa\”
Thấy mẹ Điền nhắc tới em của Tiểu Ngọc, Chính Quốc khó khăn nâng người ngồi dậy. Đôi mắt cậu chứa sự sợ hãi, hai bàn tay run lên nắm chặt lấy bàn tay của bà, gấp gáp hỏi
\”Mẹ, em…em của Tiểu Ngọc làm sao? Đứa bé đã gặp phải chuyện gì rồi?\”
Chính Quốc lo sợ khi nghĩ tới chuyện em của Tiểu Ngọc gặp phải chuyện không hay. Nếu đứa bé gặp phải chuyện xấu nào đó thì chắc cậu sẽ không sống nổi. Đánh mất đi đứa nhỏ của người mà cậu yêu thương đã là cú sốc quá lớn rồi, nếu ngay cả đứa bé đã bị cậu bán đi khi vừa chào đời cũng… Nghĩ đến đây, Chính Quốc không thể chịu đựng thêm được bật khóc.
\”Quốc Quốc, con bình tĩnh lại đã. Em của Tiểu Ngọc không sao cả, giờ hai đứa nhỏ đang ở bên cạnh nhau\”. Lời nói của mẹ Điền làm Chính Quốc trở nên kích động hơn
\”Tiểu…Tiểu Ngọc của con. Người ta đã đưa con gái của con đi rồi sao? Không được, con phải đưa con gái của con về. Bọn họ không thể mang Tiểu Ngọc của con đi được\”.
Chính Quốc gào thét lên, cậu hất chăn trên người xuống rồi vùng vẫy muốn tìm Tiểu Ngọc. Mẹ Điền hoảng sợ gọi Thái Hanh. Anh vội vàng từ bên ngoài chạy vào, đi tới ghìm chặt vào cơ thể của Chính Quốc. Bản thân cũng không kiểm soát được mà lớn tiếng nói
\”Chính Quốc, không ai mang Tiểu Ngọc của em đi đâu cả. Anh sẽ không cho phép ai mang con của chúng ta đi đâu hết, thế nên em đừng như vậy nữa có được không?\”