“Nếu ngươi nói sai, cái lưỡi liền tặng cho cô đem đi nuôi chó thôi.”
_________________________________________
Điền Chính Quốc đang tự thoa thuốc cho bản thân, một cung nữ liền bưng khay tiến vào
Điền Chính Quốc giương mắt nhìn lên, bước chân cung nữ khựng lại, hai gò má hiện lên sắc hồng nhạt.
Nàng khuỵu gối, cúi đầu nói, “Công tử, đây là quần áo mà bệ hạ lệnh nô tỳ đưa đến cho ngài, thỉnh ngài mau sớm mặc vào.”
Cung nữ đỏ mặt cúi đầu, nghĩ thầm, công tử Chính Quốc thật là dễ nhìn.
Thanh niên ngồi trên giường hẹp tóc đen xõa ra, áo giữa màu trắng xốc xếch rộng mở, xương quai xanh tinh xảo lại thâm thúy. Hầu kết dưới sắc đỏ vết bầm càng hiện ra mấy phần mê người.
Khuôn mặt tươi đẹp, khí chất tuyệt trần, một đôi mắt dịu dàng như nước nhìn sang, ai cũng không thể tránh khỏi một phen mặt đỏ tim đập.
Bệ hạ cũng đẹp mắt, nhưng không ai dám nhìn thẳng thiên nhan. Vị công tử Chính Quốc từ nước Sở này, thoạt trông lại là một quân tử dịu dàng đến trong xương.
Ý lạnh trong đáy mắt Điền Chính Quốc phút chốc rút đi, ôn hòa nói, “Làm phiền.”
Cung nữ vội vàng nói, “Là bổn phận của nô tỳ, công tử không cần khách khí.”
Điền Chính Quốc gật đầu, cầm lấy quần áo trên khay.
Cung nữ hỏi, “Công tử có cần nô tỳ hầu hạ?”
Điền Chính Quốc lắc đầu, cung nữ liền im lặng đứng một bên.
Thụy vương cũng không khắc khe y về phương diện quần áo. Bên trong là một thân áo dài màu trắng, áo khoác là một chiếc áo lông cáo trắng, dày dặn giữ ấm, nhưng trông cũng không khiến người mập ra, vô cùng hợp để làm nổi bật dáng vẻ cao cao của Điền Chính Quốc.
Thay quần áo xong xuôi, Điền Chính Quốc ngồi trước gương đồng, cầm lược chải tóc. Y chưa cập quan, chỉ dùng một cây trâm cố định một búi tóc sau đầu, ba ngàn sợi tóc đen buông thõng đến thắt lưng. Nam tử vốn đã tuyệt sắc, da trắng hơn tuyết, lại hơi chỉnh trang mình, lập tức khiến cung nữ đứng chờ một bên nhìn ngây người.
Công tử thật quá dễ nhìn… Châu Thúy không nhịn được lại cảm thán.
Vẻ đẹp của Điền Chính Quốc, liếc mắt thì kinh diễm, sau đó càng nhìn lại càng cảm thấy có ý nhị.
Điền Chính Quốc cười nhẹ, “Ta đã là thị quân của Thụy vương, không được gọi ta là công tử. Để bệ hạ nghe thấy, không tốt cho ngươi.”
Châu Thúy cả kinh. Bây giờ mới phát hiện vừa rồi mình cầm lòng không được, lại nhẹ giọng nói ra cả suy nghĩ trong lòng.
Đây có thể coi là thất lễ. Công tử Chính Quốc lại không trách tội, còn nhắc nhở nàng đổi cách xưng hô, để tránh cho nàng bị bệ hạ nghiêm phạt.
Tính tình công tử cũng thật tốt.
Châu Thúy bất giác liền tăng thêm hảo cảm với Điền Chính Quốc, càng thêm đồng tình cho tình cảnh của y. Một người quân tử như trời quang trăng sáng, lại phải làm nam sủng của bệ hạ… Thật sự quá thê thảm!