Vào buổi chiều ngày kế tiếp, sau gần hai ngày hai đêm, cuối cùng Jungkook đã thấy mặt mũi Taehyung hiện diện ở nhà mình.
Taehyung vào nhà rồi đi lên cầu thang, chỉ bỏ lại cho cậu đúng một câu: \”Tôi về rồi\”. Từ đầu đến cuối Jungkook đứng ở hành lang không có phản ứng gì hơn ngoài trơ mắt nhìn. Cậu không biết có nên nói gì đó không, mà cũng không chắc hắn sẽ nghe rồi đứng lại đáp lời cậu.
Một lát sau đó, Jungkook đi lên phòng để hỏi xem Taehyung có ăn cơm không để cậu biết đường hâm lại đồ ăn cho. Hắn nằm trên giường bấm điện thoại, mặt mày có phần mệt mỏi trả lời cậu bằng một tiếng \”Ừ\”. Jungkook nghe rồi đóng cửa lại, xuống dưới bếp chuẩn bị phần cơm cho hắn. Bản thân cậu đã ăn từ lúc nãy rồi nên xong xuôi liền nhanh chóng mặc áo khoác vào đi làm thêm.
Jungkook mở cổng hàng rào bước ra ngoài, chân vừa đặt xuống bậc thềm đầu tiên thì bất giác ngước mặt nhìn lên bầu trời thở ra. Sao cậu thấy ngột ngạt quá. Dù cho có là ở trước mặt người mình thích.
Đây là điều cậu muốn sao?
Jungkook nhấc chân đi bộ ra trạm xe buýt. Lòng cậu hoài nghi không biết Taehyung có còn là Taehyung nữa không. Cùng giao tiếp, cùng sống, cùng tồn tại trong một không gian nhưng giữa cậu và đối phương đã hình thành một khoảng cách, khoảng cách trông thì rất ngắn nhưng lại chẳng thể chạm vào được nữa. Taehyung ở đây, hắn vẫn ở đây thôi, nhưng tâm tư, cảm xúc của hắn đã biến đâu từ khi nào rồi. Cậu và Taehyung, hiện tại giống như chỉ còn được kết nối bằng một sợi chỉ vô cùng mỏng manh, nhưng mà, nó sẽ không đứt, nếu cậu và hắn không đả động gì đến, cứ vậy mà sống.
Cậu sẽ coi như không có gì và tiếp tục sống, đợi đến khi Taehyung chia tay bạn gái, có lẽ hắn sẽ trở lại như lúc trước, lúc mà mà cả cậu và hắn đều có thể cười khi ở cạnh nhau. Nghe thì giống như rồi mọi chuyện sẽ ổn nhỉ? Nhưng rồi Taehyung lại có bạn gái thì sao? Sẽ lại buồn một chút, sẽ lại sầu não phiền muộn, sẽ lại cảm thấy ngột ngạt trong chính ngôi nhà mình và sẽ lại chờ, đó là điều cậu muốn sao?
Ở trạm xe buýt, nhìn xe cộ vùn vụt qua trước mặt, tiếng thở dài mang theo u sầu của Jungkook khẽ phát lên.
Có phải đã đến lúc tỉnh dậy từ trong mơ rồi không?
Tan ca về nhà, Jungkook mở cửa vào phòng, Taehyung vẫn nằm đó với tư thế hệt như lúc chiều. Cậu mở miệng thông báo: \”Tôi đã về\” rồi lấy đồ đi tắm. Lúc tắm xong trở lên thì thấy Taehyung đang đứng trước gương chải chuốt.
– Định đi đâu à? – Jungkook hỏi.
– Ra ngoài uống với bạn. – Taehyung trả lời.
Nén xuống ê chề đang cuộn trào trong lòng, Jungkook do dự một lúc, cuối cùng lên tiếng:
– Taehyung, nói chuyện một chút được không?
– Để sau đi.
Taehyung không bận tâm cậu muốn nói gì, hắn chỉ đang gấp ra ngoài. Lúc Taehyung bước chân đến cửa, Jungkook nói:
– Từ hôm nay cậu đừng ở đây nữa.
Taehyung dừng lại, quay qua nhìn cậu:
– Gì chứ?