Tìm kiếm một nơi có bóng cây che nắng, Jungkook đặt mông ngồi xuống thành bồn hoa ở một góc sân sau trường rồi ngước mặt nhìn lên bầu trời. Mặt trời mà cứ lúc nào cũng chói chang, nóng bức như thế này thì ai mà dám ra ngoài đường nữa đây.
Ngồi nhìn mặt trời một hồi cũng bắt đầu thấy khóe mắt cay cay, cậu vội hạ thấp tầm mắt xuống. Mặt trời chỉ vô tình tạo ra ánh sáng cho con người, nhưng cũng lại vô tình đem tới cái nóng oi bức đến cháy da. Thật giống Taehyung hắn, chỉ thích nói thích làm những điều mình thích nhưng hắn nào biết, những điều hắn nói hắn làm lại vô tình gieo cho cậu chút hy vọng có thể một lần nữa làm bạn với hắn. Kế đến rất nhanh thôi sẽ sợ hãi khi nhận ra, hắn rốt cuộc là muốn đùa chết cậu mới thôi.
Dẹp hết mọi phiền muộn qua một bên, Jungkook khẽ nhắm mắt rồi bắt đầu thả hồn bay đi. Cậu ước, thân thể cậu nhẹ tênh như hoa bồ công anh, bị gió cuốn đi, bay khắp nơi, đến một nơi thật xa, rời khỏi thành phố Daegu này. Được vậy thì… thật tốt.
– Cậu ngồi đây làm gì?
Thật đến rất không đúng lúc, Jungkook là sắp hình dung ra được cảnh mình bay lên gặp ông trời luôn rồi. Thế mà lại bị phá đám, cậu dù không nhìn cũng biết là ai.
Jungkook mở mắt đã thấy người nọ bước tới ngồi xuống cạnh mình, tay cầm một chai nước chìa tới trước mặt cậu.
– Vừa tập thể dục xong, cậu chắc cũng mệt.
Taehyung cũng cầm trên tay một chai nước, giọng nói trầm ấm đến một cách dịu dàng mà đã lâu cậu không được nghe, cậu nhớ giọng nói này. Nhưng bây giờ, đối với cậu tất cả chỉ là hư vô, là dối trá.
Jungkook cái gì cũng không muốn nói, đứng dậy định bỏ đi.
– Jungkook, vẫn còn rất giận tôi? – Taehyung thấy cậu muốn đi liền đứng dậy hỏi.
Jungkook im lặng, sải bước chân về phía trước.
– Jungkook, tôi đã làm gì quá đáng để khiến cậu như vậy. Cậu cũng thật quá nhỏ mọn đi.
Những điều Taehyung nói, cậu đều không muốn tiếp thu, vẫn là không muốn đứng lại.
– Được rồi, nói xem cậu muốn gì, muốn thế nào mới bớt giận hả? – Dù người kia không trả lời nhưng Taehyung vẫn kiên trì nói tiếp.
Nhưng rồi tất cả vẫn chỉ là công cốc. Người kia cơ bản không muốn nghe hắn nói, cơ bản không còn muốn quan hệ gì với hắn nữa.
Taehyung đứng nhìn bóng lưng đó xa dần rồi từ từ biến mất, ngẩn người một hồi hắn mới bỏ đi.
Cả ngày trong trường học, Taehyung chẳng có tâm tình làm gì, trong đầu lúc nào cũng cảm thấy rối bời. Hắn chật vật với chính bản thân mình để đi tìm sự bình yên.
Chiều đến hắn về nhà, tắm rửa rồi xuống nhà ăn xế. Những sinh hoạt bình thường này vô tình khiến hắn chán nản. Hắn muốn đi tới những quán bar hay cùng bạn bè mở tiệc như trước kia, nhưng lúc này hắn không có hứng thú để làm những chuyện đó.