\”Khoảng cách giữa tôi đến cậu thật sự rất xa. Cậu trước mặt tôi chỉ có thể nhìn chứ không thể chạm vào. Có lúc tôi còn nghĩ mình chính là Lọ Lem giữa cuộc sống hiện đại này. Nhưng có điều… Lọ Lem may mắn được hoàng tử yêu thương, còn tôi được nói chuyện với cậu thôi đã là chuyện khó như lên trời rồi.
Chỉ biết đứng từ xa dõi theo bóng lưng cậu.\”
– Cậu không định về sao?
Jungkook đứng bên lớp kính cửa sổ nhìn ra bên ngoài, sau tiếng chuông tan trường, mọi người bắt đầu gấp gáp ra về, trên tay còn cầm thêm những chiếc dù đầy màu sắc được xếp lại gọn gàng. Rồi những chiếc dù đó cũng sẽ được chủ nó bung ra để che chắn thôi, vì mây đen đang kéo tới rồi. Có vẻ sẽ là một cơn mưa hiếm hoi trong tiết trời tháng Ba.
Cậu xoay người đảo mắt quanh lớp học một vòng. Chả còn ai trừ cái tên đang nằm trên bàn chăm chú chơi game. Khuôn mặt lại bắt đầu nhăn nhó, chắc dòng chữ \”Game over\” lại hiện lên trên màn hình chứ gì.
– Jimin. – Jungkook nhẹ nhàng cất tiếng.
Mắt người nọ vẫn chăm chăm vào màn hình, lạnh giọng trả lời:
– Nói.
– Sắp mưa rồi, cậu về đi, tớ trực lớp lâu lắm. – Jungkook bước tới trước bảng đen, cầm khăn lau sạch nét phấn phủ kín mặt bảng, lấy tay che mũi tránh để bụi phấn bay vào.
– Tớ chờ cậu. – Jimin đáp lại.
– Cậu muốn bị ướt hả, về đi. – Jungkook xua đuổi.
– Lâu rồi cũng chưa tắm mưa nhỉ? – Jimin ra vẻ thản nhiên nói.
– Tắm cái đầu cậu, hôm nay không đem dù, cậu mà còn ở đây lát nữa sẽ bị mắc mưa, mẹ cậu nhìn thấy lại trách tớ làm bạn kiểu gì không biết quan tâm con trai bà, để nó bị ướt. Lúc đó đừng trách sao tớ với cậu nhìn mặt cũng không được nhìn.
– Cậu cứ nói quá, làm gì nhìn mặt cũng không nhìn được, cùng lắm mẹ tớ chặt một ngón tay cậu thôi. – Jimin cười cười nói.
Jungkook đặt khăn lau bảng xuống, xoay người cau mày nhìn người kia:
– Tớ vẫn còn muốn sống, cậu về cho tớ nhờ.
Jimin bật dậy, hướng Jungkook cau có quát:
– Không về!
– Về mau! – Jungkook quát lại.
– Cậu là đang giấu giếm nam nhân nào trong lớp, đợi tớ về rồi bắt đầu ân ái, làm liền mấy hiệp đúng không? – Jimin ánh mắt đầy nghi ngờ nhìn Jungkook.
– Cậu tìm thử xem? – Jungkook tay cầm lên cây chổi, vừa nói vừa quét tước lớp học.
– Cái phòng học này nhỏ như thế, cậu giấu được ở đâu? – Jimin nhìn xung quanh, nghĩ nghĩ nói.
– Hiểu rồi hả? Về đi, không lại mưa.
– Jungkook cậu thật quá đáng, tớ lo cho cậu nên mới muốn ở lại, cậu cớ sự gì mà lại xua đuổi tớ về? – Jimin bất mãn nói.