Nhưng thứ khiến Jungkook khó chịu chính là Jimin không hề trả lời cậu. Bên cạnh vài lời vì bất ngờ mà thốt ra, Jimin không hề nói thêm một lời nào nữa sau lời tỏ tình bất ngờ của cậu. Lúc này thì lại một mực viện cớ muốn ở lại nhà cùng Seokjin dọn dẹp, không chịu cùng cậu đưa mọi người về nhà. Hay nói đúng hơn, đây chính là đề nghị của Seokjin.
Một bàn tay khá lạnh đập vào cổ cậu khiến Jungkook giật mình ngẩng phắt lên. Yoongi đang cười, \”Đừng có lo lắng như vậy. Mọi người đều thấy Jimin có tình cảm với em mà. Nhưng em biết đó, vì tương lai của cả hai đứa, em phải từ từ thôi. Chúng ta mới chỉ biết được tình cảnh bị áp bức của cậu ấy hàng chục năm qua thôi mà em không nhớ sao-bởi chính alpha, giống anh em mình đấy, nếu em không nhớ. Bản năng của Jimin chính là chạy trốn khỏi những việc như vậy, không đúng sao?\”
Jungkook thở dài và đưa hai bàn tay lên mắt, mệt mỏi nói. \”Em biết chứ, hyung. Em biết. Và em hiểu mà.\”
Yoongi vẫn giữ nguyên nụ cười từ ban nãy. \”Vậy thì tốt, nhóc ạ. Giờ thì đi về nhà và xin lỗi người ta đi chứ.
Sau vài lời tạm biệt, vài lời trêu chọc của Taehyung, Jungkook sau cùng cũng trở về nhà mình. Mọi thứ xung quanh bỗng chốc im lắng lại ngay khi cậu nhìn thấy hình bóng nhỏ bé của một người ngồi cạnh ngọn đuốc, dưới ánh sáng vàng của ngọn đèn lồng Namjoon vừa treo ban nãy, Jungkook dừng chân.
Jimin nhìn lên, hai cánh tay vẫn đang ôm quanh người, và cười yếu ớt với cậu. Jungkook nhận ra trong đáy mắt Jimin là những gì, nỗi buồn quá quen thuộc kể từ khi hai người gặp nhau.
\”Anh ngốc à?\” Jungkook nhăn nhó, đi thẳng đến bên người kia, cậu cởi áo khoác và choàng qua người Jimin, quấn người ta chặt như một con gấu bông và cằn nhằn không ngừng. \”Đáng ra anh nên là người biết rõ ra ngoài trong thời tiết này khi ăn mặc mỏng manh như thế sẽ có hậu quả gì chứ?\”
\”Anh đâu có gì khác để mặc đâu, Jungkook.\”
Jungkook như bị dội một xô đá lạnh, tay cậu tê cứng trên vai người kia.
Anh ấy nói đúng, lần trước anh ấy đã mượn áo khoác của Jiwoo, tại sao Jungkook không nhớ đến việc đáng lẽ phải cho người ta một cái áo khoác đàng hoàng rồi chứ?
\”Ngày mai em sẽ nói với Hoseok,\” cậu nói, ngồi xuống bên cạnh Jimin. \”Bố anh ấy là thợ may đó, em có thể nhờ anh ấy làm cho anh một cái ái khoác.\”
\”Cảm ơn em.\”
Nếu bất cứ lúc nào khác, hẳn là Jungkook sẽ rất bất ngờ khi Jimin dễ đang nói ra lời cảm ơn như vậy-vì quả là Jimin chưa bao giờ làm thế-nhưng nỗi đau đớn vẫn còn hiện hữu trong giọng người kia đã là quá đủ để cậu biết điều mà dẹp ngay mấy cái trò trêu chọc ấy đi rồi.
Jimin không nghĩ là anh ấy ở đây đủ lâu để khiến cậu có thể bận lòng vì một cái áo khoác cho mình.
\”Anh ra ngoài này làm gì vậy?\” Jungkook mau chóng đổi chủ đề trước khi không khí hoàn toàn chết lặng và Jimin sẽ mãi mãi rời xa cậu, như lời Yoongi đã cảnh báo.
Jimin nhặt lấy một sợi cỏ khô dính trên áo khoác Jungkook, ngón tay nhỏ xíu đỏ lên vì lạnh. \”Anh đang nghĩ mình nên đến thăm mộ của bà. Và bố mẹ em nữa. Cũng đã lâu rồi.\”