Màu cam sáng và xanh ngọc đang nhuộm rực bầu trời khi họ đến được con đường chính. Mới là sáng sớm và mặt đất vẫn còn bị sương mù che phủ, lá cây mục đang vỡ vụn rào rạt dưới mỗi bước chân Jimin tiến ra ngoài xe.
Cậu thở ra một làn khói mỏng và kéo tay áo che đi bàn tay mình trước khi tiến đến bên bìa rừng. Những tán cây cao ít nhất hơn mười mét, có cây hàng trăm, phía trên đầu Jimin, nuốt chửng hết hàng dặm ánh sáng và che phủ luôn cả ngọn núi mà cậu gọi là nhà.
\”Snowflake, sẵn sàng chưa con?\” một giọng phụ nữ gọi từ phía sau và Jimin cười thích thú, xoay người lại nhìn bà mình.
(Note: cho những ai chưa biết, Snowflake là hoa tuyết, một dạng tinh thể tuyết có sáu nhánh, trong suốt như pha lê. Dịch là hoa tuyết thì cũng được, nhưng đây là tên riêng, nên mình để nguyên tác.)
\”Bà à, con đã bảo là đừng gọi vậy nữa mà, không phải sao? Con đâu có còn là con nít nữa.\”
Người phụ nữ lớn tuổi ấy chỉ mỉm cười rạng rỡ, một vài sợi tóc bạc đã rơi xuống khỏi búi tóc bà vẫn thường cột chặt sau đầu. Jimin luôn nghĩ rằng khi bà cười như thế, bà là người phụ nữ đẹp nhất mà cậu từng gặp-ngay cả tuổi tác cũng không thể khiến bà giảm đi nét đẹp, không thể khi đôi mắt bà chỉ toàn chứa đựng tốt bụng thực tâm và ấm áp tuyệt vời.
\”Ah, có lẽ đúng là không còn con nít thật, Snowflake, nhưng con vẫn dễ thương hệt như lúc nhỏ thôi,\” Sohyeon nói và Jimin cười lớn, đôi má bỗng nhiên phớt hồng hơn lúc nãy. Cậu đã quá quen khi được khen ngợi, đặc biệt là khi họ bình phẩm về vẻ bề ngoài, nhưng chỉ duy nhất có bà là người thực lòng với cậu. Duy nhất lời của bà là khiến Jimin cảm thấy mình xinh đẹp thật sự mà thôi.
Nhưng trước khi cậu kịp trả lời, có lẽ sẽ bắt bẻ lại bà như cậu vẫn thường làm thế, ánh nắng bình minh bắt đầu dịu xuống. Cả hai cùng lúc ngẩng đầu lên và phát hiện đám mây xám đang hướng về đỉnh núi và cánh rừng phương bắc.
\”Nhìn như mây bão,\” Jimin lầm bầm, nhẹ nhíu mày. \”Có lẽ sẽ có tuyết sớm thôi.\”
\”Sớm vậy sao?\” Sohyeon lắc nhẹ đầu và khóa cửa xe lại, đến bên cạnh Jimin. \”Vậy thì chúng ta nên nhanh lên; cần đến được lãnh giới của chúng ta càng sớm càng tốt trước khi tuyết rơi. Và con biết là móng vuốt của ta chẳng còn nhanh nhẹn như trước nữa rồi đấy.\”
Jimin cười khẽ, \”Bà còn nhanh nhẹn lắm mà, bà ơi,\” cậu nói, mặc dù Jimin biết bà mình không sai. Cả hai cần phải nhanh lên vì thật sự tuyết đã bắt đầu rơi rồi và nếu tuyết rơi nặng hạt thì rất có khả năng họ sẽ bị lạc. Và nếu thế mọi chuyện sẽ tồi tệ, rất tồi tệ.
Có nhiều đàn sói khác cũng đang sinh sống trong khu vực này và ngay bây giờ đây, cả hai đang đứng trên con đường duy nhất không thuộc về lãnh thổ của ai- đó là lối đi độc đạo giúp đàn sói núi của Jimin có thể xuống thành phố của con người từ năm này qua năm khác.
Con đường cắt xuyên qua cánh rừng lớn, và cũng là nơi duy nhất giữ cho hai đàn sói lớn hung hãn không giết chóc lẫn nhau này, là nơi an toàn duy nhất của họ. Nếu cả hai lạc ra khỏi nó, dù chỉ một bước chân, ai đó có thể tấn công và mặc dù Jimin có thể chạy thoát được một mình, cậu không thể bỏ lại bà mình phía sau, hiển nhiên là vậy rồi.