Tùy Tùng – Chương 1: Chào Kỷ ca – Đọc Truyện Đam Mỹ Hoàn​
  •  Avatar
  • 26 lượt xem
  • 2 tháng trước

Tùy Tùng - Chương 1: Chào Kỷ ca

Kỷ Thư mới từ nhà vệ sinh đi ra, liền thấy hai tên nam sinh đang đi tới lớn tiếng gọi mình: \”Chào Kỷ ca!\”

Hành lang giờ ra chơi vốn chẳng yên tĩnh gì nhưng âm thanh này lại rất chi vang dội, sợ là toàn bộ hành lang đều có thể nghe thấy.

Quả nhiên, mấy học sinh đang ra vào toilet cùng với bạn học đứng ngoài hành lang nói chuyện nô đùa đều dừng lại ngó sang bên này, trên mặt trưng ra vẻ tập mãi thành quen.

Kỷ Thư ngẩng đầu nhìn trái phải một chút, cắn cắn môi, yếu ớt đáp: \”Ưm… Chào cậu.\”

Hai tên nam sinh trước mặt nghiêm túc gật đầu đáp lại, rồi mới đi vào nhà vệ sinh xả nước.

Dù nhiều lần bị bạn học trong trường gọi là \”Kỷ ca\”, nhưng Kỷ Thư vẫn chưa thể tập quen với cách gọi này, mỗi lần nghe ai gọi thế đều như bị doạ mà giật mình, sau đó là nửa ngày lo lắng không đâu.

Mới học kì trước, cậu vẫn là một tên học sinh bình thường ngày ngày xách cặp đến trường rồi về thẳng nhà, thành tích học tập của Kỷ Thư khá tốt nhưng vẫn kém top đầu một khoảng, thêm việc cậu ngồi trong lớp ít hay phát biểu gì, cũng chỉ giao tiếp cơ bản với vài bạn, nên chỉ số tồn tại của cậu trong mắt mọi người rất thấp, gần như vô hình trong lớp 11-3 trường Nhất Trung.

Kỷ Thư có gương mặt cũng ưa nhìn cùng làn da trắng trẻo, cho người khác cảm giác cậu là đứa trẻ ngoan ngoãn, tính tình lại có chút nhút nhát, nếu cùng ai đó trò chuyện lâu chút cũng có thể làm cậu ngượng ngùng đến mặt đỏ, dù nhìn theo góc nào thì cậu cùng cách xưng hô như dân anh chị kia cũng chẳng liên quan gì với nhau.

Cứ ngỡ bản thân sẽ làm một học sinh bình thường như thế đến khi tốt nghiệp, nhưng học kỳ này cậu chỉ đi dạo trong trường thôi cũng bị người khác gọi \”anh Kỷ\”, gần như cả trường đều biết mặt cậu.

Làm cậu có cảm giác không thực, cứ như đang mơ.

Kỷ Thư vừa đi vừa vẩy vẩy cho rơi mấy giọt nước trên tay, không khí tháng ba ở thành phố H vô cùng lạnh, rửa cái tay cũng lạnh muốn đóng băng.

Nếu là trước đây, Kỷ Thư rửa tay xong đi ra khẳng định sẽ lạnh đến phát run, mà vừa nãy bị hai nam sinh kia doạ quên luôn cả lạnh.

Cậu nhớ đến một người.

Vừa tới cửa lớp đã thấy ghế của mình bị một nam sinh quen thuộc ngồi. Hắn bị cơ thể của Dư Hiểu che khuất, khó nhìn rõ nét mặt.

Lúc này mới hết tiết tư, đang là giờ ra chơi, mọi người hầu như đã ra ngoài, trong phòng học chỉ còn vài học sinh tụm năm tụm ba ngồi viết bài, thỉnh thoảng quay qua quay lại trộm ngó hai người ngồi hàng gần cuối lớp.

Dù mỗi ngày hai người này đều chăm chỉ đến lớp 11-3 ngồi ở đấy, nhưng mỗi lần tới cũng đều thu được nhiều ánh mắt tò mò.

Dư Hiểu ở bàn trên của Kỷ Thư, ngồi ngược ghế, một bên ấn ấn nghịch điện thoại trên tay, một bên cùng nam sinh đối diện trò chuyện: \”Tẫn ca à, cái nhỏ Đường Đình kia từ năm lớp 10 đã tỏ ý thích cậu rồi, giờ người ta ở giữa sân trường nhét thư tình cho mà cậu lơ được, ấy còn chưa nói là người ta xinh như hoa nữa, vậy mà cậu không động lòng chút nào sao?\”

Đang có 0 bình luận
Image

Lời bình luận giới hạn từ 15 đến 500 kí tự.