Băng Nhi đi lại khó khăn cũng cố gắng thức sớm chuẩn bị bữa sáng cho Phương Anh, dù có thù đối phương đến thế nào cũng phải làm tròn công việc, trong lúc nấu ăn nàng luôn nghĩ hôm nay sẽ đến trường thế nào, nếu đi xe ôm thì ít nhất cũng phải ba ngày \”tốn tiền tốn tiền quá\” nếu nhờ Duy Phương thì chẳng khác nào lại ông tôi ở bụi này \”không được cho Duy Phương biết\” còn đi bộ thì miễn bàn
\”Hôm nay học tiết mấy, mấy giờ\” Băng Nhi nghe lời này mà nghĩ bản thân đang bị ảo tưởng vì nàng cũng đang đấu tranh có nên nhờ vả cô chủ đáng kính của mình hay không nhưng cần xem lại có thể đây là cái bẫy đặt ra
\”Cô chủ lại muốn tìm cách làm khó dễ người ở à\”
\”Lòng tốt không được nhận thì thôi, tính ra làm người tốt rất khó đành phải làm kẻ xấu vậy\” có người không được vui khi bị nghi ngờ
\”Cô chủ bỗng dưng thay đổi ai biết sẽ âm mưu gì tiếp theo, có thể sẽ bị cô chủ chở đi bán ở đâu cũng không chừng hay tùy tiện bỏ ở nơi hoang vắng thì cha mẹ tôi làm sao tìm được\” Băng Nhi lúc nào cũng trong tâm trạng đề phòng mà còn bị thương lên xuống thì hiện tại bảo nàng tin những lời Phương Anh chẳng khác nào làm hại bản thân \”bình thường toàn làm chuyện xấu, hôm nay vô duyên vô cứ tốt bụng bị nghi ngờ là phải rồi\”
\”Không tin thì thôi, tôi cũng không rảnh đi làm chuyện không có lợi cho bản thân\” Phương Anh hôm qua sau khi trở về phòng không tài nào ngủ được gần đến 3h sáng mới có thể chợp mắt vì nghĩ đến trò đùa có phần quá đáng làm Băng Nhi bị thương, nghĩ bản thân có lỗi lại thấy Băng Nhi đi lại khó khăn mà mở lời giúp đỡ xem như khắc phục hậu quả nhưng bị nghi ngờ lòng tốt thì tính nóng trong người phát hỏa là đều không tránh được
\”Cô chủ xinh đẹp, dễ thương, đáng yêu, tốt bụng 9 giờ vào 11h20 ra\” Băng Nhi nhìn khuôn mặt có phần khó chịu của Phương Anh thì thử đặt niềm tin một lần, xuống nước nói lời nịnh nọt cũng không mất ký thịt nào
\”Liên quan gì đến tôi\”
\”\’Liên quan chứ, cô chủ là người rộng lượng, lương thiện sẽ liên quan mà\” mặc dù rất không tình nguyện nói những lời này, chẳng khác nào gạt người lừa mình nhưng bắt buộc phải nói dù gì còn cây còn trái
Có người nghe lời khen mà cười tủm tỉm cảm giác bực bội khi bị nghi ngờ cũng đánh bay, ăn uống có vẻ ngon hơn, tuy không mở miệng hứa nhưng cũng không đi làm, có người ngồi xem ti vi nhưng mắt lại lâu lâu liếc nhìn đồng hồ bản thân cứ như đợi đến giờ hẹn hò không biết trong lòng tại sao lại sợ thất hứa với ai kia, tính toán kỹ lưỡng cũng 8h30 liền nói phong long
\”Tôi có chuyện ra ngoài có muốn hóa gian không\” có người chỉ đợi câu này
\”Đi thôi cô chủ\” nhìn thấy Băng Nhi chập chững khó khăn bước đi dù muốn giúp nhưng nghĩ không nên, bản thân đưa người kia đi học đã không hiểu bản thân đang làm gì
***
\”Xin lỗi để cô chủ đợi lâu\” dù rất khó khăn cũng mất nhiều thời gian mới bò được lên xe nhưng Băng Nhi vẫn nở nụ cười với Phương Anh đang nhăn nhó ngồi phía trước, cứ nghĩ người kia đợi lâu thành ra tức giận nên xin lỗi trước cho an lành, bản thân cũng sợ người phía trên đổi ý, giờ mà bắt Duy Phương qua đón thì trễ mà khu này muốn tìm xe ôm cũng khó muốn bắt taxi phải ra đầu đường gom chung lại nên vui vẻ là hơn
Phương Anh không trả lời, thấy người phía sau đã thắt dây an toàn liền khởi động xe lòng cũng khen Băng Nhi rất hiểu ý nàng, những chuyện trước đó không cho làm đều không làm, chẳng hạn như không ngồi đối diện khi ăn cơm, không bước vào phòng dù nửa bước, không ngồi ghế phụ khi đi chung xe nhưng trừ chuyện đối đầu vẫn diễn ra như cơm bữa, Phương Anh vừa cho xe quẹo phải thì bất ngờ Băng Nhi lên tiếng phá không khí im lặng
\”Sao cô chủ lại quẹo, đi thẳng mới đúng\” bắt đầu lo lắng
\”Đi thẳng làm sao đến trường\”
\”Có con lương quay lại đi cô chủ, đường lúc nãy mới đúng\” dù Phương Anh không biết chuyện gì đang xảy ra nhưng cũng cho xe quay lại chạy đường cũ theo như người chỉ đường
\”Ê Bông cô không phải học trường nhân văn sao\”
\”Tôi học y dược, sắp đến rồi\” lời vừa nói ra thì xe cũng nhanh chóng tấp vào lề
\”Xuống xe\”
\”Còn…\”
\”Xuống xe\”
Băng Nhi không biết bản thân đã chọc gì cô chủ khó tính, thấy vẻ mặt nóng bừng của Phương Anh thì mở cửa bước xuống, nàng chưa kịp nói gì đã thấy Phương Anh quay xe chạy mất tâm không nghĩ ra được nguyên nhân dẫn đến sự tức giận của cô nàng vừa đi
\”Cũng may chỗ này cách cổng chừng 100 mét nếu không tốn tiền rồi…Phương…Duy Phương ở đây này\” thấy Duy Phương chạy xe xa xa nên nhanh chóng gọi lớn dù đang ở ngoài đường nàng cũng mặc kệ thể diện