Sáng chủ nhật theo thói quen là một giấc ngủ dài bù cả tuần bận rộn của Băng Nhi, nàng cũng quên đang phải làm một con sen nên ngủ luôn đến trưa, đang mơ mơ màng màng thì nghe tiếng báo động \”Cháy…Cháy…Cháy rồi…chạy nhanh đi\” chính vì lời này mà không để ý bản thân đang ăn mặc ra sao mở cửa phòng chạy ra, ngay khi mở cửa nhìn thấy nụ cười cùng dáng đứng khoanh tay của ai kia thì hiểu chuyện gì đang xảy ra
\”Chịu thức rồi sao, tôi có cảm giác cô mới là chủ ở đây…oh…cũng to nhỉ\” Băng Nhi nhà ta muốn tung một cước đá cái con người này về sao hỏa cho rồi, từ trước đến giờ nàng không có thói quên mặt áo ngực khi đi ngủ, vừa nãy lo mạng sống ai nghĩ đến việc này, đầu tóc lại bù xù nhìn nàng chắc thân tàn ma dại lắm, mới sáng sớm đã bị chơi một vố nhưng cũng nhanh chóng lấy lại tinh thần nhìn thẳng người đối diện nói chuyện
\”Ý của cô chủ là của tôi to của của cô chủ đúng không, thật là biết đánh giá, cảm ơn đã quá khen, chắc cô chủ cũng đối rồi nên giật ngược giật xuôi kêu như thế, đợi 5 phút tôi ra ngay làm cơm cho cô chủ ăn nha\” Phương Anh chưa kịp lên tiếng cánh cửa trước mắt đã đóng lại cái rầm như dằn mặt, cái mặt đằng đằng sát khí không được phát hỏa cứ tưởng chơi người kia một vố ai ngờ bị phản công, bản thân không chấp nhận nhỏ hơn ai kia đã vậy bị xem như con nít để người kia dỗ ngọt đợi cho ăn.
Hiện tại một người đang trút giận lên cái ti vi khi bắt đến bắt lui chỉ có mấy nhiêu kênh, còn một người đang hì hà hì hục nấu ăn
\”Cô chủ ăn sáng được rồi\”
\”Sao chỉ có trứng và rau thế này, cô không biết nấu ăn à\”
\”Bà chủ dặn bao tử cô chủ không khỏe nên bữa sáng ăn nhẹ nếu không ảnh hưởng đến hệ tiêu hóa, đây là chế độ dinh dưỡng được đặt ra\”
\”Tôi không ăn, làm thịt chiên đi\”
\”Bà chủ nói…\”
\”Ai mới là người để cô hầu hạ, tôi hay là bà ta, cô ở đợ trong nhà ai thế\”
\”Tôi ký hợp đồng với bà chủ không phải với cô chủ xin nhớ cho, muốn ăn thịt thì đợi cơm trưa lát tôi sẽ đi mua, thịt trong tủ lạnh hết rồi thưa cô chủ, còn giờ không ăn cô chủ đối chứ tôi không có đối\” nói xong định ngồi xuống ăn bữa sáng thì nghe tiếng quát lớn
\”Không được ngồi ở vị trí đó\” để tránh phiền phức Băng Nhi đương nhiên di chuyển qua ghế khác, lòng còn nghĩ người kia vì nói không ai lại nên trút giận lên chuyện này \”xí có cái ghế ngồi mà làm gì dữ vậy, sau này có mời mình ngồi ở vị trí này cũng không thèm\”
Cả hai yên vị ngồi ăn sáng nhưng tâm trạng hoàn toàn khác nhau, một người tâm trạng vui vẻ, một người xem cái trứng như kẻ thù mà hành hạ ngấu nghiến, như nhớ đến điều gì đó Phương Anh chợt nở nụ cười nguy hiểm
\”Để thân thiết hơn cô gọi tôi là cô chủ tôi sẽ gọi cô bằng tên thế nào\” Băng Nhi nghe câu này phun luôn miếng trứng cuối cùng trong miệng, trước đây mấy phút còn như chó với mèo giờ nghe câu này thấy có vẻ lạ lạ nhưng nghĩ lại gọi tên không có gì là xấu, vắt hết óc nghĩ chẳng thấy có âm mưu gì cứ nghĩ người kia thật lòng
\”Vậy cô chủ cứ gọi tôi là…\”
\”Bông\”
\”Hả\”
\”Bông tên này rất thích hợp cho mấy người ở, cứ như vậy đi tôi gọi cô là Bông, phải suy nghĩ mệt óc mới có cái tên hay như vậy tặng cô\” Băng Nhi chỉ có thể há miệng to nhìn con người kia đi về phòng, ai nói gọi tên không nguy hiểm người ta đã tính hết rồi
\”Bông sao thật là quá đáng, nghe cứ như tên một chú cún hay cô ta ngụ ý mình yếu đuối như một cành hoa sớm nở tối tàn sẽ bị cô ta bóp chết, Băng Nhi ơi phải chịu đựng, chịu đựng không được nổi nóng, như vậy cũng tốt không lấy tên cha mẹ đặt cho để cô ta hành hạ\” mặc dù ấm ức nhưng cũng đành chịu, phận là người làm kia mà.
Căn nhà không lớn nhưng dọn dẹp không phải dễ cái cô chủ nhỏ nhà này sáng sớm đã bày cả một phòng khách, vừa xem ti vi vừa ăn, rác vứt bừa bãi thiếu điều muốn lên tới đầu mà vẫn ngồi lì chịu được, để chuyến đi chợ sắp đến diễn ra suông sẽ nàng đến trước cửa phòng người kia gõ cửa nhưng phải đến khi dùng chân đá cánh cửa mới mở ra
\”Định phá nhà tôi sao\”
\”Tôi chỉ muốn hỏi cô chủ ăn gì để tôi mua về làm\” nói thật nàng cũng không muốn đối diện với con người trước mặt, đẹp thì có đẹp mà không hiểu sao từ khi gặp nhau đã chẳng có cảm tình nếu không phải bắt đắt dĩ cộng tính hơn thua nàng đã đánh cho con người này tơi tả mấy kiếp rồi chuồn đi, thâm tâm còn cầu Phương Anh ở trong phòng mãi mãi chứ nói chi đi gõ cửa hỏi chuyện
Dù đã chuẩn bị giấy viết nhưng tốc độ vẫn thua cái miệng siêu cấp, bản thân ghi không thở nổi mà vẫn chưa bắt được kịp, biết Phương Anh chơi mình nên nàng nhớ cái gì ghi cái đó tên kia nói nhiều vậy chưa chắc nhớ hết nên không cần để ý mua mấy món chính là được
\”Cô chủ khoan đóng cửa còn chưa đưa tiền kia mà\”
\”Tiền gì\” bài đặc giải nai
\”Đây tiền để mua mấy thứ này\” đưa cả sớ ghi được cho người trước mặt
\”Cô cứ lấy tiền của mình mua, cuối tháng sẽ được thanh lại, có hóa đơn cô nhớ giữ lại\”
\”Vậy để tôi gọi cho bà chủ nói cô chủ không có tiền đi chợ nên nhờ bà chủ ứng cho cô chủ vậy\”
\”Đứng lại\” Băng Nhi đã tìm ra được cách trị Phương Anh nếu vấn đề nào khó có thể lôi bà chủ ứng phó, xem ra cô chủ có chuyện gì đó với bà chủ nên mỗi lần nhắc đến đều một phản ứng, trên mặt như khắc lên mấy chữ \”tôi không có quan hệ gì với bà đó\”, muốn cô xuất tiền không dễ vì tiền hiện tại đối với Băng Nhi rất quý, từ khi bươn chải nàng mới biết ngày xưa bản thân phung phí bao nhiêu
\”Mua đồ phải có hóa đơn thanh toán, tiền dư trả lại\”
\”Yên tâm đi cô chủ, tôi có lấy cũng không thèm để ý đến mấy đồng lẻ\” như bị xúc phạm Băng Nhi cảm thấy thần nóng trong người muốn xuất ra táng cho người phía trước vài bạc tay cho hả dạ, vừa xoay người bước đi đã nghe người phía sau nói lớn
\”Cô mới đến đây, đường xá chắc chưa quen lại mua nhiều đồ như thế, tôi cũng đang rảnh sẽ đi cùng cô\” người ta là cô chủ mở miệng muốn đi thì lấy gì ngăn Băng Nhi đã tưởng tượng ra được thảm cảnh sắp diễn ra với bản thân