1.
Tôi, Khúc Nghiêu và Vân Vân, ba gia đình vẫn sống trong cùng một con hẻm nhỏ.
Cậu bạn Vân Vân sống trong căn nhà bên phải nhà tôi tên là Quý Vân, mấy năm trước mới chuyển nhà tới đây. Ban đầu người sống ở ngôi nhà đó là một cụ già, sau này chắc là được con trai đón đi nơi khác nên căn nhà đó được sang nhượng cho nhà Vân Vân.
Quý Vân có làn da trắng nõn, trời sinh không sợ phơi nắng, mắt to lông mi dài, hơn nữa còn có khuôn mặt trứng ngỗng, là một cậu bé xinh đẹp được cả xóm công nhận.
Cậu ấy rất tốt bụng, chưa bao giờ chửi thề, tính cách hiền hòa, thường xuyên mang bánh bao điểm tâm do mẹ cậu ấy làm cho các gia đình trong xóm.
Ngày đầu tiên nhà cậu ấy mới chuyển đến, chứng kiến gương mặt xinh đẹp của cậu ấy lúc tôi vịn chậu hoa bên cửa sổ nhìn xuống bên dưới, tôi đã biến cậu ấy nhất định là người được mọi người quý mến.
Giọng nói của cậu ấy cũng rất êm tai. Những gì bạn không muốn nghe đều sẽ không bao giờ xuất hiện trong miệng cậu ấy.
Người sống trong căn nhà bên trái nhà tôi là Khúc Nghiêu. Chúng tôi quen nhau từ thời còn mặc quần thủng đáy.
Không biết có phải là vì cậu ấy chơi bóng rổ mỗi ngày hay không mà từ năm cấp 2, cậu ấy đã bắt đầu điên cuồng nhổ giò, khiến tôi lùn hơn cậu ấy một cái đầu.
Mỗi buổi sáng trước khi đi học, chàng Khúc to mồm đều phải đứng dưới lầu gọi tên tôi thật to, sau đó ăn chực bữa sáng là sữa đậu nành do bà nội tôi nấu.
Sau này Vân Vân chuyển nhà tới đây, cậu ấy sẽ gọi tên của cả hai đứa, đầu tiên là kêu tên tôi thật to, sau đó mới gọi Vân Vân.
Vậy thì cậu ấy có thể uống một ly sữa đậu nành ở nhà tôi, lại được ăn hai cái bánh bao nhân thịt ở nhà Vân Vân.
Có một khoảng thời gian tôi cảm thấy Khúc Nghiêu rất có óc kinh doanh. Loại người biết tính toán chi li như cậu ấy thì dù thành tích kém cỏi cũng chẳng đói ăn được đâu.
Cậu ấy đi ăn chực bữa sáng là vì cha mẹ cậu ấy lúc nào cũng bận, chị gái Khúc Huỳnh đã lên đại học, cả nhà bỏ mặc cậu ấy tự sinh tự diệt.
2.
Khúc Nghiêu và Vân Vân rất nổi tiếng trong con hẻm.
Nhưng người bạn chung của họ là tôi đây lại chỉ là một kẻ kém giao tiếp. Tôi không có sở trường, ít khi ra ngoài, cũng không biết cách tán gẫu với người khác.
May mà mỗi khi nói chuyện với tôi, Khúc Nghiêu luôn có thể tự nói một mình thật lâu, cho dù tôi không mấy khi đáp lời, cậu ấy cũng chẳng cảm thấy lúng túng.
Sau khi Vân Vân nhập bọn, Khúc Nghiêu nói nhiều hơn nữa, bởi vì Quý Vân có thể tiếp lời cậu ấy.
Tôi, một kẻ mờ nhạt, thường xuyên ngồi trên ghế sau xe đạp của Khúc Nghiêu lắng nghe họ sánh vai trò chuyện về một đề tài nào đó.
Họ biết tôi chính là kẻ câm trong những cuộc tán gẫu. Chỉ khi nào họ tranh cãi không ra kết quả thì mới quay lại hỏi ý kiến của tôi.