Ngôn Tòng Du hoàn toàn không nghĩ tới Cố Tích sẽ tìm tới hắn, đồng tử hơi co lại, ánh mắt ngây dại dừng lại trên người đối phương, mà sức lực trên tay lại không buông lỏng, càng siết càng chặt.
Cố Tích thấy hắn không nói gì, nghĩ thầm chẳng lẽ thật sự quên mất mình rồi? Còn chưa kịp mở miệng nói gì, đã bị Ngôn Tòng Du cúi người mạnh mẽ hôn lên.
Đó là một nụ hôn vô cùng bá đạo, ẩn chứa nỗi nhớ nhung chất chứa bao ngày không gặp, cảm xúc đè nén rốt cuộc cũng được phơi bày dưới ánh mặt trời.
Không hề phòng bị, Cố Tích nhất thời không kịp phản ứng, ngón tay miễn cưỡng bám vào thân cây bên cạnh mới có thể đứng vững.
Hắn còn xách theo hộp bánh kem, tuy rằng bánh kem không nặng, nhưng không thể lung lay tùy ý, lại phải giữ thăng bằng. Mà bên môi lại bị cắn đau, như ngọn lửa đốt cháy giữa mùa đông lạnh giá.
Cố Tích rốt cuộc cũng mặc kệ cái gì bánh kem, trực tiếp ném hộp xuống đất, vòng tay ôm lấy eo Ngôn Tòng Du, xoay người đẩy hắn tựa lên thân cây, cúi đầu cắn lên môi đối phương.
Khoảng cách ngắn ngủi chia xa luôn khiến người ta thêm phần khắc khoải nhớ nhung.
Đôi môi mềm mại quen thuộc mang theo hơi thở nóng bỏng đã lâu không gặp. Cố Tích chạy xe thẳng từ Vinh Thành tới, suốt quãng đường đầy suy nghĩ, may mắn là đã chuẩn bị tâm lý khi gặp lại Ngôn Tòng Du.
Nhưng Ngôn Tòng Du hoàn toàn không biết gì, vốn dĩ chỉ việc có thể ăn bánh kem Cố Tích tự tay làm đã là bất ngờ lớn nhất đối với hắn, càng không dám nghĩ đối phương sẽ vượt hơn mấy trăm cây số, đích thân mang bánh kem tới.
Ngôn Tòng Du giơ tay ôm chặt cổ Cố Tích, nụ hôn nóng bỏng ướt át quấn quýt không rời, nước mắt làm ướt lông mi, chảy xuống gương mặt, nhưng cũng không thể nào diễn tả hết nỗi nhớ nhung mấy ngày xa cách.
Giữa mùa đông giá lạnh, tình cảm lại nóng bỏng như lửa.
Cố Tích nhẹ nhàng hôn lên giọt nước mắt nơi khóe mắt Ngôn Tòng Du, dịu dàng vỗ lưng an ủi hắn. Xung quanh trống trải không có gì che chắn, gió lạnh tùy ý thổi qua người, sợ đứng lâu sẽ cảm lạnh, anh thấp giọng nói:
\”…Lên xe đi.\”
Ngôn Tòng Du hôn hôn cằm Cố Tích, giọng nói đã mang theo chút nghẹn ngào, \”Được…\”
Sau đó hắn mới chợt nhớ ra cái gì, \”…Bánh kem đâu?\”
Lúc này Cố Tích mới nhớ ra hộp bánh kem vừa bị mình ném qua một bên, anh cúi người nhặt từ bên sườn dốc lên.
Hộp bánh kem bị xốc nảy như vậy, bề ngoài càng thêm lộn xộn, kem bơ trét lung tung, trái cây cũng xô lệch hết vị trí.
Cố Tích nhìn qua phần hộp trong suốt, không chút che giấu sự ghét bỏ, \”Xấu quá.\”
Ngôn Tòng Du ngước mắt lên nhìn, không biết đã nhìn bánh kem này bao nhiêu lần, dù thế nào cũng thấy thích, nhẹ nhàng nhận lấy, \”Đẹp.\”
Lên xe rồi, Cố Tích nắm lấy tay Ngôn Tòng Du nhéo nhéo, \”Em định ở lại bao lâu rồi về?\”
Ngôn Tòng Du không trả lời ngay.


