Trong nhà ăn của trường, ánh nắng rực rỡ chiếu qua cánh cửa sổ, rọi thẳng đến chỗ Mạch Khê đang lẳng lặng ngồi dùng cơm.
Rõ ràng cô ăn không được ngon miệng cho lắm, dựa vào vẻ tái nhợt trên khuôn mặt thì có thể nhìn ra.
\”Khê nhi!\”
Phía trên đầu vang lên tiếng gọi quen thuộc khiến Mạch Khê hoảng sợ, tay run lên động phải cốc nước trái cây.
\”Xoảng xoảng…\” Chiếc cốc thủy tinh rơi xuống đất vang lên tiếng vỡ vụn. Thình lình có tiếng động lớn như vậy thu hút ánh mắt nghi ngờ của những sinh viên khác.
Thánh Trạch vội vàng gọi người đến quét dọn, vẻ mặt lo lắng nhìn cô, \”Khê nhi, sao nhìn em có vẻ như mất hồn thế?\”
Mạch Khê nhìn chằm chằm mặt đất, lúc lâu sau mới dừng tầm mắt trên người Thánh Trạch. Vẻ thân thiết của cậu ta khiến cô càng ấm ức.
\”Em không sao !\”
Tối hôm qua cô mất ngủ vì sợ hãi, vết thương ở ngực tuy rằng rất nhỏ nhưng vẫn mơ hồ đau. Khó khăn lắm mới ngủ được nhưng lại luôn bị cơn ác mộng làm cho bừng tỉnh, cô mơ thấy cha nuôi từ từ rút một con dao nhỏ sắc bén, nhẹ nhàng lướt qua gáy cô. Cô không cảm thấy đau đớn, lại chỉ nhìn thấy máu tươi chầm chậm chảy ra từ chính thân thể mình. Cha nuôi không nói gì, thân mình cao lớn cúi xuống, tàn nhẫn mà hút lấy máu cô.
Thánh Trạch lo lắng nhìn cô, trìu mến nâng cằm cô lên, nhẹ giọng hỏi: \”Khê nhi, ngày hôm qua ba nuôi bắt nạt em?\”
Thân mình Mạch Khê nhẹ run lên, ánh mắt lóe lên vẻ kinh ngạc.
\”Xảy ra chuyện gì ?\” Thánh Trạch mẫn cảm bắt được vẻ khác thường của cô liền vội vàng hỏi.
Mạch Khê ngơ ngác nhìn cậu ta, nhìn khuôn mặt tuấn tú của cậu ta lộ vẻ thân thiết thì hơi mở miệng, nhưng lại không biết nói thế nào. Trong đầu cô lại như vang lên tiếng nói của cha nuôi tối hôm qua…
\”Đừng để ta nhìn thấy con quan hệ qua lại với nó, nếu không… \”
Cô thở hổn hển, vội vàng cụp mắt, cúi đầu nói: \”Thánh Trạch, em không sao, thật đấy… \”
\”Nhưng mà… \”
\”Thánh Trạch, em, em có chuyện muốn nói với anh… \” Mạch Khê nâng tầm mắt, nhẹ giọng chặn ngang lời cậu ta, trong giọng nói dễ nghe có chút do dự.
Thánh Trạch nhìn cô, gật gật đầu.
Mạch Khê hít sâu một hơi, bàn tay cầm dĩa ăn hơi dùng sức nắm lại, lập tức buông ra…Cô không biết nên mở miệng như thế nào, nhất là khi nhìn thấy đôi mắt chân thành cùng lo lắng của cậu ta.
Nói thật, Thánh Trạch đối với cô thật sự rất tốt. Ít nhất ở bên cạnh cậu ta, cô luôn cảm thấy thực nhẹ nhõm, vui vẻ.
Nhưng mà…
Thấy cô mãi không lên tiếng, Thánh Trạch kéo bàn tay nhỏ bé của cô, hoàn toàn bao lấy…
\”Khê nhi, có điều gì khó nói sao ? Em như thế này làm anh rất lo lắng !\”
Mạch Khê cắn cắn môi, lại nâng tầm mắt, trong mắt có một vẻ kiên quyết, \”Thánh Trạch, kỳ thực anh đối với em rất tốt, nhưng em không thể liên lụy đến anh,chúng ta vẫn nên… \”


