Trò Chơi Nguy Hiểm: Tổng Tài Tội Ác Tày Trời – Ân Tầm – Hồi 1 – Chương 3: Tòa thành Bạc Tuyết – Đọc Truyện Đam Mỹ Hoàn​

Trò Chơi Nguy Hiểm: Tổng Tài Tội Ác Tày Trời – Ân Tầm - Hồi 1 - Chương 3: Tòa thành Bạc Tuyết

Bạc Tuyết viên xin đẹp, còn được gọi là Bạc Tuyết bảo, đây như một chốn yên vui, là nơi những bông hoa Ngọc Sơn Bạc Tuyết[1] nở rộ quanh năm. Cô bé con vừa bước xuống từ chiếc xe cao cấp, lạc vào tổng thể kiến trúc to lớn này, suốt dọc đường đi thì càng ngày càng kinh ngạc.

Đúng là một tòa thành! Đây là lần đầu tiên cô nhìn thấy một tòa thành ở khoảng cách gần như vậy, nơi này cao sang, thánh khiết như thiên đường vậy.

Mặt trời ló từ trong đám mây chiếu rọi ánh sáng chói lọi, làn sương mù mờ ảo, lập lờ như biển mây vây lây Bạc Tuyết Bảo, tựa như trong bức thi họa; đỉnh nhọn trắng tinh, tạo hình duyên dáng, cao thấp đan xen, lầu trong lầu, cửa sổ thông thiên thẳng xuống, cột trụ đều thiết kế dáng vòm, điển hình cho phong cách kiến trúc Rô-ma.

Dưới ánh mặt trời chiếu xuyên qua những tán cây xanh, bọn người hầu mặc đồng phục trắng tinh nối đuôi nhau đi ra. Không khí mộng ảo, hương thơm ngát tự nhiên tràn ngập khứu giác, còn có hồ nước xanh biếc bao quanh tòa thành; tất cả đều khiến cô bé chợt cảm thấy mình như công chúa Bạch Tuyết thời hiện đại.

Người quản gia dắt tay cô bé, mỉm cười nói: \”Từ hôm nay trở đi, đây là nhà con, có thích không?\”

Cô bé hưng phấn gật đầu. Tim cô đập nhanh tưởng chừng muốn vọt ra ngoài, cho tới bây giờ cô chưa bao giờ có ảo tưởng mình sẽ có một ngày được như một công chúa sống tòa thành tuyệt đẹp thế này. Mà nay mọi thứ lại diễn ra chân thực ngay trước mắt, bàn tay nhỏ bé của cô không kìm được nắm thật chặt, theo bản năng nuốt nước miếng.

\”Cô bé chính là thiên kim tiểu thư của Lôi gia, còn không ra chào tiểu thư?\” Giọng nói của quản gia không cao không thấp, nhưng lại mang vẻ uy nghiêm của một người bề trên.

Bọn người hầu đứng hai bên cửa tòa thành sôi nổi, cung kính chào: \”Kính chào Đại tiểu thư!\”

Đôi mắt cô bé mở to ra, lộ vẻ trong suốt, tựa như con búp bê xinh đẹp được muôn người yêu quý, chỉ có điều quần áo cũ nát trên người phần nào nói lên thân phận của cô.

\”Ta đã xem qua tư liệu của con, con gọi là Mạch Khê, năm nay tám tuổi đúng không?\”

Người quản gia ngồi xổm xuống, trên mặt mang theo nụ cười hiền lành, thân thiết, giọng nói ôn hòa, dịu dàng như làn nước trong hồ bao quanh thành, khiến người khác cảm thấy rất ấm áp.

Cô bé gật đầu, bộ dáng ngoan ngoãn khiến người nhìn thấy mà đau lòng.

Quản gia cười cười, không ai có thể nghĩ được một cô bé bề ngoài ngoan ngoãn hiền lành lại có thể quật cường đến vậy. Ông vẫn còn nhớ rõ cảnh gã đàn ông kia bị cô bé dùng cây gậy đả thương, xem ra, đại tiểu thư Lôi gia của bọn họ cũng là một con báo con.

\”Bọn họ đều là người làm trong Bạc Tuyết Bảo, về sau chuyện ăn uống thường ngày của đại tiểu thư sẽ có chuyên gia phụ trách, còn có người giúp việc giúp tiểu thư tắm rửa, thay quần áo.\” Quản gia nói một mạch cho cô nghe.

Mạch Khê kinh ngạc mở to hai mắt nhìn, sẽ có nhiều người giúp việc hầu hạ cô như vậy sao? Hơn nữa, trên mặt họ đều là nụ cười hiền lành, dưới ánh mặt trời trang phục trắng tinh của họ thật sự rất đẹp. Cho tới bây giờ cô mới biết, thì ra làm người hầu mà cũng có thể mộng ảo như vậy.

Đang có 0 bình luận
Image

Lời bình luận giới hạn từ 15 đến 500 kí tự.