\”Em dám nói chuyện với Văn Tĩnh Tiêu sao? Bác sĩ tâm lý vừa nói con trai mình có điểm khởi sắc, vả lại hai đứa yêu đương cũng không có gì cả.\”
Văn Chấn Quốc mới vừa nói xong đã lăn ra ngủ.
\”Nhưng Bạch Hách thì sao! Bằng không… Bằng không, anh hãy nhìn đình nuôi trước Bạch Hách đó xem. Thằng bé số đã khổ, đừng làm gì khiến cho nó buồn thêm nữa.”Tình mẫu tử của Thư Kỳ bộc phát, cô cảm thấy Bạch Hách đặc biệt hiểu chuyện đến đau lòng.
Văn Chấn Quốc biết Thư Kỳ sẽ không để cho mình ngủ nếu chưa giải quyết xong vấn đề,
\”Buổi tối anh sẽ tìm Bạch Hách hỏi chuyện, cùng lắm là hai đứa nó yêu nhau thôi thằng con trai mình từ nhỏ đã không thích con gái. Em yên tâm đi.\”
Buổi tối cơm nước xong, Thư Kỳ rủ Bạch Hách ra sân thượng tưới hoa, cậu đương nhiên rất sẵn lòng, mặc dù đây là tòa nhà cao tầng, trong mỗi hộ gia đình đều có bể bơi cùng hoa viên. Khi Bạch Hách đang nối ống cao su để tưới hoa liền thấy Văn Chấn Quốc cũng tiến vào sân phơi.
\”Chú…\”
“Tiểu Hách, về nhà mới đã quen chưa? Có thiếu cái gì không?” Văn Chấn Quốc mỉm cười.
\”Không thiếu, rất tốt…\”
“Con cùng… Văn Tĩnh Tiêu, nếu nó khi dễ con, nói cho ta biết.” Văn Chấn Quốc cố gắng tìm câu trả lời từ hiện trên mặt Bạch Hách..
“Anh trai đối với con rất tốt.” Bạch Hách nắm quần áo, tự hỏi ba mẹ Văn Tĩnh liệu có biết hắn thích đàn ông không.
“Đừng sợ, ta chỉ tùy tiện hỏi một chút……chính là, dì của con… Sợ Văn Tĩnh Tiêu đối với con không tốt.”
Văn Chấn Quốc nhìn thấy Bạch Hách sắc mặt tái xuống nhợt, trong lòng chùng xuống \”Con… Con…\”
“Tôi thích em ấy, xảy ra chuyện gì? Yêu đương không được sao?”
Văn Tĩnh Tiêu miệng ngậm thuốc lá đi tới, đem Bạch Hách kéo phía sau, “Đã ngủ với nhau rồi, cho nên mấy người chuẩn bị cho tốt lễ hỏi.”
Văn Tĩnh Tiêu nói xong, trong miệng phả ra một làn khói.
\”Mày! Mày!\” Văn Chấn Quốc tức giận mặc dù đã sớm chuẩn bị tâm lý
“Bạch Hách! Chú đưa con ra nước ngoài! Đây đúng là cái loại súc sinh!”
“Ông dám sao?”
Văn Tĩnh Tiêu đem Bạch Hách kéo vào trong lồng ngực, tàn thuốc ném trên mặt đất trực tiếp dẫm nát.
“Không phải ông cho phép tôi tìm con dâu nuôi từ bé sao? Ông ban đầu không phải quyết định này à…. Tôi đã ngủ cùng cậu ấy, không vui sao?”
\”Anh …\” Bạch Hách kéo tay Văn Tĩnh Tiêu, cậu không biết tại sao hắn lại đột nhiên hung hăng như vậy.
“Súc sinh! Bạch Hách, theo ta đi! Hắn đúng là đồ mất trí thật rồi!\” Văn Chấn Quốc hai tay tức giận run lên.
“Chú, cháu bằng lòng… Chú, nhưng cháu xin phép ở với anh trai một lát.”
Bạch Hách ôm lấy Văn Tĩnh Tiêu, Văn Chấn Quốc nhận ra con trai mình lần này không ra tay đả thương người khác nữa, chỉ đơn giản là nhìn Bạch Hách.
Văn Chấn Quốc rời đi, Văn Tĩnh Tiêu kéo Bạch Hách ngồi ở trên ghế, nắm chặt tay như cố nén điều gì đó.
“Anh, em sẽ không đi.” Bạch Hách ôm Văn Tĩnh Tiêu, tựa vào vai, hắn cũng đã từng bị vu oan, nhưng hắn không ngờ cha mẹ ruột của mình lại như thế này.
“Bị dọa sợ rồi sao?” Hai tay Văn Tĩnh Tiêu nổi đầy gân xanh.
“Thư Kỳ không phải mẹ tôi.”
Bạch Hách bỗng nhiên cảm thấy yết hầu mình thắt lại, thân thể đang ôm ăn Tình Tiêu đi lại cứng đờ.
\”Ít ra, cô ấy còn tốt hơn Văn Chấn Quốc, ít nhất là không đạo đức giả, không dối trá.\”
Văn Tĩnh Tiêu nhìn lên bầu trời, kéo Bạch Hách lên đùi ngồi, trực tiếp đem cậu ôm vào ngực.
“Văn Chấn Quốc sau khi cùng Thư Kỳ kết hôn liền đem tôi ném cho người hầu Sau này, khi nhớ ra còn một đứa con trai là tôi thì mới tới đón về, nhưng lại cảm thấy không vừa mắt. Đáng tiếc, ông ta với Thư Kỳ không thể có con, nên chỉ có thể…”
\”Vừa rồi là bởi vì có em ở đây. Ông ta càng được đà nói càng khó nghe. Nói trắng ra, một bên nhận nuôi em để giúp tôi có thêm bạn, một bên lại sợ tôi hại em, ở trong lòng ông ta, tôi chính là rác rưởi không hơn không kém.”
\”Anh…\” Bạch Hách hôn Văn Tĩnh Tiêu,
\”Anh trai, em sẽ không rời đi, anh cũng không phải rác rưởi, anh là anh trai của em.\”
“Bạch Hách… Chúng ta ra ngoài sống đi. Ba mẹ tôi ly hôn, đã chia đôi tiền và nhà.\”
“Tôi thật sự mệt mỏi quá.”
Văn Tĩnh Tiêu dựa vào ghế bập bênh.
“Em nghe theo anh.”
Bạch Hách bị Văn Tĩnh Tiêu kéo ra ngoài sân thượng, Thư Kỳ và Vương Chấn Quốc đang nói chuyện gì đó.
“Tôi cùng Bạch Hách sẽ dọn ra ngoài.”
Văn Tĩnh Tiêu nói với giọng điệu không có bất luận ngữ khí thương lượng nào.
“Anh có thể dọn ra ngoài, nhưng thỏa thuận nhận nuôi Bạch Hách là ở tôi!”
Văn Chấn Quốc đột nhiên đứng lên,
“Muốn đi thì tự mình đi!
“Ông Quốc”
Thư Kỳ giữ chặt Văn Chấn Quốc, cười cười với Văn Tĩnh Tiêu,
“Các con còn nhỏ, yêu đương… Chính là Bạch Hách còn nhỏ, con đem em ra ngoài sống chắc chắn trụ không nổi, chờ các con thi đậu đại học, không phải…”
“Đưa thỏa thuận nhận nuôi cho tôi.” Văn Tĩnh Tiêu cùng Văn Chấn Quốc giống như hai con mãnh thú tranh giành ngôi vị thống lĩnh.
“Thi đậu vào đại học tôi sẽ liền đưa, anh không có bản lĩnh đó sao!”
Văn Chấn Quốc không quan tâm, ông đã sớm biết rằng đứa con trai này đối mình không có nửa điểm tình cảm.
Văn Tĩnh Tiêu bóp cổ Văn Chấn Quốc ấn mạnh vào tường, Bạch Hách kéo Văn Tĩnh Tiêu từ phía sau, đây là lần đầu tiên cậu nhìn thấy hắn phát bệnh, đặc biệt đau lòng, cậu không biết Văn Chấn Quốc vì cái gì lại một hai ép buộc hắn…