[Hàn Cẩm Khanh x Cố Khinh Âm]
Nàng cảm giác quần áo mình bị xốc lên, hơi lạnh ùa vào, khiến thân thể nàng hơi co lại. Một bên ngực đầy đặn bị nắm lấy, nàng hoảng sợ, nhưng cảm giác tê dại lại khiến nàng không ngăn được tiếng rên rỉ. Nàng muốn kháng cự, nhưng bàn tay đang đùa bỡn ngực nàng tăng thêm sức, vuốt ve mạnh bạo hơn.
\”A… Không cần…\”
Nàng nửa mê nửa tỉnh, nói những lời vô nghĩa.
Hình như có người nằm xuống giường, ngay sát cạnh nàng. Bàn tay đang xoa bóp ngực nàng chậm rãi đi xuống phía dưới, xuyên qua âm mao thưa thớt, trùm lên âm hộ.
Một nửa ý thức bảo nàng phải tỉnh dậy, nửa còn lại lại bảo nàng tiếp tục chìm sâu vào trong đó, bởi vì cảm giác này không tệ chút nào, dường như nó an ủi cơn khô nóng tích góp trong cơ thể nàng bấy lâu nay.
\”Ta thích dáng vẻ cô lúc này, trông thích ý hơn nhiều so với lúc chiều.\”
Giọng nói đó tiếp tục vang lên, tự nhiên, cuốn hút như có ma tính.
Nàng khẽ lắc đầu. Hình như có cái gì đó nóng rực đi vào trong khe mông nàng, cách lớp quần lót mỏng trêu chọc miệng huyệt. Có hai ngón tay bóp chặt hoa hạt mẫn cảm, lúc thì xoa nắn, lúc lại gãi nhẹ. Nơi đó nhanh chóng trào ra một dòng dâm dịch, ẩm ướt, dính dấp.
Cố Khinh Âm hơi nhíu mày, khẽ rên rỉ:
\”Ưm… Ha…\”
Khuôn mặt của Hàn Cẩm Khanh càng trở nên tà mị trong bóng đêm. Hắn nghiêng người nhìn Cố Khinh Âm, mơ hồ có thể thấy được dung nhan thanh lệ của nàng dưới ánh trăng. Khuôn mặt ấy không còn vẻ đoan trang đứng đắn của ngày thường, mà thêm phần quyến rũ xuân sắc.
\”Đúng là thích làm bộ làm tịch.\”
Hắn cong môi cười tà, một tay nâng ngực nàng lên xoa nắn, tay còn lại kéo quần lót của nàng xuống, xoa bóp cánh mông đầy đặn.
[…] Lúc này, thân thể mềm mại trong lòng hắn không giãy giụa, không kháng cự, kiều mị mê hoặc lòng người. Dưới lòng bàn tay hắn là da thịt trắng mịn, bên tai là tiếng rên rỉ vì động tình của nàng, cơn giận của hắn cứ thế tiêu tan, chỉ còn lại ham muốn chiếm hữu.
Gậy thịt thô dài nóng bỏng chen vào khe mông nàng. Thân thể Cố Khinh Âm đã sớm mềm nhũn như nước, đến tận lúc này nàng vẫn không rõ chuyện gì đang xảy ra. Nàng nửa mê nửa tỉnh, dưới thân ngứa ngáy khó chịu. Cảm giác kỳ quái ấy từ lòng bàn chân lan ra khắp cơ thể, nàng chỉ muốn kẹp hai chân lại.
Nàng hãm sâu vào cơn mê, đã lâu lắm rồi nàng không có cảm giác này, bụng ngứa, trong tiểu huyệt cũng ngứa, hận không thế có cái gì đó đâm vào, giải thoát nàng khỏi cơn nóng này.
Miệng tiểu huyệt mở ra rồi đóng lại, từ từ cắn nuốt gậy thịt thô to, cho đến khi bên trong căng đầy.
Hàn Cẩm Khanh tận lực áp chế tiếng thở dốc, cố gắng kìm chế động tác của mình. Trong tiểu huyệt vừa nóng vừa ẩm ướt, mị thịt tầng tầng lớp lớp nhanh chóng ghì chặt gậy thịt của hắn, cứ mấp máy giống trăm ngàn cái miệng mút thân gậy của hắn vào, sảng khoái đến mức hắn phải rên lên, thiếu chút nữa tiết ra, trên sống mũi thẳng đã rịn mồ hôi.