CHƯƠNG 7
Tống Á Hiên nghe tiếng chìa khóa mở cửa liền tỉnh, cả người anh đau nhức, mí mắt cũng không muốn nhấc lên, dang tay lay lay người đàn ông lười biếng trên giường.
“Em làm gì đi rồi?” bị âm thanh khản đặc của bản thân dọa một chút.
Những ký ức về sự phóng túng tối qua quay về, sự đau nhức trên thân thể lập tức được giải đáp.
Không phải chứ không phải chứ không phải chứ, bọn họ sẽ không thực sự……
Tống Á Hiên khó khăn giơ tay vỗ vào đầu, muốn làm bản thân nhanh chóng tỉnh táo, coi đó là một giấc mơ….
Lưu Diệu Văn bước vào phòng ngủ liền thấy cảnh Tống Á Hiên vỗ đầu, không nhịn được bật cười thành tiếng.
“Sao vậy? Ngốc rồi?”
Lưu Diệu Văn bước đến bên giường cúi xuống nhìn Tống Á Hiên.
Tống Á Hiên đau khổ mở mắt, nhìn Lưu Diệu Văn, lại nhìn thứ Lưu Diệu Văn đang cầm trong tay.
Hoa ban trắng, là….thuốc?
“Mấy giờ rồi?” Tống Á Hiên không biết nên nói gì, cuối cùng chọn không nhìn đồng hồ trên tường mà hỏi Lưu Diệu Văn.
“Một giờ chiều rồi, lần sau không thể đem anh chơi như vậy nữa, kiệt sức rồi phải không?” Lưu Diệu Văn đặt đồ trong tay lên đầu giường, nói xong xoay người đi vào nhà bếp.
Thực sự là rất mệt.
Có điều cũng rất thoải mái.
Anh quay đầu nhìn đống đồ đặt trên tủ đầu giường, anh thấy rất rõ ràng là thuốc tránh thai.
Tống Á Hiên lúc này mới phản ứng lại mớ hỗn độn tối hôm qua, anh nhẹ nhàng ấn ấn bụng dưới, trong lòng hối hận sao mà hồ đồ để Lưu Diệu Văn bắn vào bên trong.
Cũng may Lưu Diệu Văn hiểu ý anh, nếu không, thuốc cũng đều mua về rồi.
Anh nằm trên giường lặng lẽ đợi Lưu Diệu Văn quay lại, trong đầu bắt đầu nhớ lại cuộc trò chuyện tối hôm qua.
Lúc Lưu Diệu Văn lại quay trở lại trên tay cầm thêm một ly nước, đáy ly nước va chạm với tủ đầu giường phát ra tiếng đem suy nghĩ của Tống Á Hiên kéo trở về.
“Có khó chịu không?” Lưu Diệu Văn đưa tay ra xoa má Tống Á Hiên.
“Không sao. Vậy anh có phải chân chính bị đánh dấu rồi không?”
Tống Á Hiên ngơ luôn rồi, anh đây là rơi vào tay Lưu Diệu Văn rồi, lời nói tối qua của anh là lời thật lòng, nhưng Lưu Diệu Văn không chắc là thật lòng, vạn nhất nếu sau này Lưu Diệu Văn không cần anh nữa, anh phải làm sao đây.
Anh nghĩ đến hình ảnh này, tim từng chút từng chút nhói lên.
Đau đến mức khiến anh rơi nước mắt.
Anh gần đây thật sự rất thích khóc, phiền chết được.
“Xin lỗi, anh đừng khóc a, em sẽ chịu trách nhiệm với anh.”