CHƯƠNG 6
Hai người cuối cùng cùng ngồi vào xe, không gian nhỏ, nhịp thở gấp gáp và rối loạn của cả hai bị phóng đại, tai của hai người như bị nướng chín.
Tài xế khởi động xe, Lưu Diệu Văn muốn mở cửa xe cho thông thoáng, vừa mở liền nhìn thấy Tống Á Hiên đang nằm trong lòng hắn cau mày, hắn biết anh khó chịu, liền ngoan ngoãn hạ cửa xe xuống.
Nhiệt độ kỳ phát tình lần này so với lần trước mỗi lần đều mãnh liệt hơn, Tống Á Hiên hít thở khó khăn không chịu nổi nhiệt độ như vậy, bản năng của anh mách bảo, trên người Lưu Diệu Văn có thứ giúp anh hạ nhiệt.
Anh liệu mạng dán lên người Lưu Diệu Văn, ôm lấy cổ Lưu Diệu Văn không buông, Lưu Diệu Văn vốn đã nhịn đến cực khổ, bị anh treo người lên như vậy, thiếu chút nữa đánh mất lý trí.
Đây là đang ở trong xe a tổ tông. “bảo bối, anh chịu khó thêm chút nữa, lập tức đến nhà rồi” Lưu Diệu Văn nhẹ giọng trấn an anh, từng chút từng chút vuốt lưng anh.
Tống Á Hiên không yên phận cọ lên cọ xuống trên chân Lưu Diệu Văn, cố gắng dùng cách này để làm giảm bớt cảm giác trống trải giữa hai chân, anh cảm nhận được dưới thân có vật cứng đang đỉnh lại anh, khiến anh không thoải mái, vặn vẹo nhiều hơn.
Thế này thì ai chịu đựng được a!
Lưu Diệu Văn thực sự không thể nhịn được nữa, hắn đem tay Tống Á Hiên đang treo trên cổ mình lấy xuống, dùng một tay nắm lấy hai cổ tay Tống Á Hiên, tay còn lại nắm lấy hai chân đang buông thõng của anh, không cho anh cơ hội để vặn vẹo.
Ngay sau đó, nụ hôn nóng bỏng của Lưu Diệu Văn hạ xuống môi Tống Á Hiên, thanh âm của Lưu Diệu Văn lạc nhịp.
Quá nóng quá nóng, nóng đến mức Tống Á Hiên muốn xé toạc y phục, nhưng bị Lưu Diệu Văn cản lại, chỉ muốn Lưu Diệu Văn cho anh thêm nhiều một chút, cái gì cũng được.
Lưu Diệu Văn là một Alpha bình thường, lúc này Omega của hắn phát tình bị hắn ôm trong lòng, cái này ai mà chịu được….
Chiếc xe cuối cùng cũng dừng lại trước biệt thự của họ. Ai thích nhịn thì cứ nhịn đi….
Lưu Diệu Văn bế Tống Á Hiên đang mềm nhũn tiến vào biệt thự, nửa phút sau, cả hai người cũng nhau ngã xuống giường trong phòng.
Trò chơi này thực sự bắt đầu rồi, “được rồi được rồi chúng ta về đến nhà rồi, bảo bối đừng nhịn nữa”
Tống Á Hiên nghe thấy lời này, nước mắt như lũ tuôn ra, đồng thời tiếng kinh hô bị kìm nén cũng bật ra, hạ thân cũng loạn thành một đoàn.
Lưu Diệu Văn giúp anh cởi quần áo, mỗi tấc da thịt của Tống Á Hiên đều nóng lên vì phát tình, toàn thân phủ một màu hồng nhạt, giống như miếng bánh kem vị dâu tây tỏa hương ngào ngạt, hấp dẫn Lưu Diệu Văn tiến tới bước tiếp theo.
Trong phòng hương dâu tay hòa quyện cùng vị rượu ngọt, vừa vặn lạ thường, khiến người ta khó mà mà không động tình.
Quần lót của Tống Á Hiên bị dịch ngọt từ trong hậu huyệt tiết ra làm ướt đẫm.
Cái miệng nhỏ phía dưới lúc khép lúc mở, đem dịch thể đẩy ra ngoài đồng thời còn phát ra âm thanh làm người nghe đỏ mặt.