Thời tiết đầu thu ban ngày trong lành, ban đêm có hơi se lạnh.
Phòng tân hôn của hai người cách trung tâm thành phố có chút xa và khá yên tĩnh, Tống Á Hiên không nói dối, đôi khi việc chạy đi chạy về giữa công ty thực sự rất bất tiện, anh muốn thời gian bận rộn này kết thúc thì giải thích cho Lưu Diệu Văn một chút, không nghĩ tới ba Lưu đã trách hắn trước khi anh kịp giải thích.
Đây là một căn biệt thự nhỏ, chỉ có hai tầng, hai người bọn họ ở như vậy là vừa đủ, hai người sau khi kết hôn cũng không có ở chung phòng, cũng rất ăn ý mà không nhắc qua việc này.
Nhưng hôm nay, không thể không nhắc.
Lưu Diệu Văn tắm xong nằm trên giường nghịch điện thoại, Tống Á Hiên từ trong phòng tắm đi ra vẫn còn đang lau tóc, giống như còn đang nghĩ đến chuyện gì, anh đột nhiên đi tới cửa sổ chuẩn bị kéo rèm, quả nhiên, anh nhìn xuống một chút thì thấy vài cái bóng đen lượn lờ gần nhà, anh biết điều đó.
“Ba phái người tới theo dõi chúng ta rồi?”
“Ừ”
“Không trốn được nữa, anh ngủ ở đây đi, tôi ngủ phòng bên cạnh” Lưu Diệu Văn từ trên giường đứng dậy.
“Không cần, có camera trong phòng” Tống Á Hiên sấy khô tóc, đem máy sấy tóc cất vào phòng tắm.
“Thao, thực sự xem là phạm nhân à?”
“Được rồi, em còn lớn tiếng chút nữa, ở dưới đất thực sự đều có thể nghe thấy..”
“Vậy phải làm sao?”
“Còn làm sao? Đương nhiên là đi ngủ”
“Hai chúng ta?”
Tống Á Hiên nằm xuống bên cạnh Lưu Diệu Văn, quay đầu lại với hắn
“Không thì sao?”
Lưu Diệu Văn hắn ngốc phải không, trong phòng là hai người họ, anh không ngủ với hắn chẳng lẽ cùng mấy người áo đen dưới lầu ngủ?
Lưu Diệu Văn nhận ra mình vừa hỏi một vấn đề ngu ngốc đến mức nào, cũng ngoan ngoãn nằm xuống, Tống Á Hiên đem đèn ngủ đầu giường tắt đi, trong phòng lập tức tối sầm lại.
Đây là lần đầu tiên hai người ngủ chung kể từ khi kết hôn, giường rõ ràng rất rộng rãi, khoảng cách giữa hai người cũng không phải là gần, nhưng âm thanh của nhịp tim trong bóng tối rõ ràng đến nỗi không phân biệt được là nhịp tim của bản thân hay người bên cạnh.
Tống Á Hiên thực ra không ghét Lưu Diệu Văn, anh chỉ là không biết làm thế nào tiến vào hôn nhân, làm thế nào cùng Lưu Diệu Văn hòa hợp, anh cứ nghĩ qua một đoạn thời gian là được, nhưng không ngờ qua một năm rồi hai người vẫn như người lạ.
Trong lòng anh đột nhiên không thoải mái, cũng không biết lấy dũng khí từ đâu hỏi Lưu Diệu Văn :”Em rất không thích anh sao?”
Lời vừa nói ra anh liền hối hận, muốn thu hồi lại, nhưng người kia đã nghe không sót một từ.
Tương tự, Lưu Diệu Văn vốn không hề ghét Tống Á Hiên, hắn lạnh nhạt với cuộc hôn nhân này, hắn mất cảnh giác, cũng bỏ qua cảm nhận của Tống Á Hiên.