[Trans][Văn Hiên/文轩] Rượu Ngọt Vị Dâu Tây – Chương 2 – Đọc Truyện Đam Mỹ Hoàn​

[Trans][Văn Hiên/文轩] Rượu Ngọt Vị Dâu Tây - Chương 2

Tống Á Hiên mở cửa phía sau, vừa ngồi xuống liền nghe thấy giọng nói thiếu kiên nhẫn của Lưu Diệu Văn ở phía trước truyền đến. 

“Lên ngồi phía trước”

Lời vừa nói ra, tin tức tố Lưu Diệu Văn thả ra phả vào người Tống Á Hiên, mùi rượu ngọt say lòng người lúc này có chút nhàm chán, trong lòng anh rõ bất mãn của Lưu Diệu Văn, không nói hai lời, mở cửa xe bước xuống. 

Anh ngồi vào ghế lái phụ, tin tức tố cực kỳ áp bức của Alpha bao lấy anh, ép anh hướng đầu ra ngoài cửa xe. 

“Không muốn nhìn thấy tôi đến vậy sao?” Lưu Diệu Văn nhìn chằm chằm vào gáy của Omega bên cạnh, hỏi một cách nhàn nhạt. 

“Không có” câu trả lời trong dự liệu. 

Không đợi Tống Á Hiên thả lỏng, lại cảm thấy hương vị rượu ngọt càng nồng đậm, anh có chút kinh ngạc quay đầu lại, gương mặt của Lưu Diệu Văn cách anh chưa đến 10cm, mạnh mẽ làm Tống Á Hiên giật mình. 

“Em làm gì vậy?”

“Vị dâu tây?” Lưu Diệu Văn hỏi ngược lại. 

“Ừ” Tống Á Hiên động cũng không dám động, ngơ ngác trả lời. 

“Không làm gì cả, thắt dây an toàn”

Lưu Diệu Văn nhận ra khoảng cách có chút nguy hiểm, sau đó ngồi thẳng lại, như thể vừa rồi không phải hắn.

Tống Á Hiên thắt đai an toàn và nắm chặt nó, giống như nắm sợi dây cứu mạng, anh một bên bị tin tức tố của Lưu Diệu Văn hun đến choáng váng, một bên tự hỏi về Lưu Diệu Văn, cái người mà thậm chí một cái liếc mắt cũng không cho anh, hôm nay làm sao đột nhiên lại ngửi thấy mùi tin tức tố của anh, là do bình thường giấu quá kỹ, hắn căn bản không ngửi thấy hay là người ta trước đây vốn dĩ không hề để ý tin tức tố của bản thân anh là mùi gì…

Là không để ý đi.

“Bên trong, em thu liễm lại chút đi” Tống Á Hiên không suy nghĩ về nó nữa, mở miệng nói.

“Tôi còn cho rằng anh đối với nó không có phản ứng” ngữ khí trêu chọc, giọng điệu không thể nào rõ ràng hơn được, 

“Có” Ngài đang trêu chọc tôi đấy à? Tín tức tố nồng đậm của ngài là ai cũng đều không thoải mái, huống chi tôi là một Omega thuần túy. 

Biết được cái người kia cố ý trêu chọc mình, Tống Á Hiên tự nói với bản thân trong đầu không thèm quan tâm không thèm quan tâm, hai tai dần dần đỏ lên. 

Sau đó cảm thấy mùi xung quanh không còn nồng đậm nữa, trong lòng thở dài một hơi, bình tĩnh lại.

“Lần sau không thoải mái thì trực tiếp nói với tôi, tôi lại không ăn thịt anh”

“Được”

Lại là từ này, Lưu Diệu Văn thực ra lười nói với anh, tập trung lái xe, Tống Á Hiên cũng không dám nói nữa. 

Tống Á Hiên cúi đầu nghịch ngón tay suốt một đường đi, anh cảm nhận được sự thiếu kiên nhẫn của Lưu Diệu Văn bên cạnh, muốn an ủi hắn nhưng không biết bắt đầu từ đâu, xoắn xuýt một hồi cuối cùng đã đến biệt thự của cha mẹ Lưu Diệu Văn. 

Đang có 0 bình luận
Image

Lời bình luận giới hạn từ 15 đến 500 kí tự.