CHƯƠNG 41
Buổi tối, mọi người đều ngồi ở sô pha, ở nhà chỉ còn Lưu Diệu Văn và Tống Á Hiên chưa quay về, đến nỗi mà Mã Gia Kỳ, Đinh Trình Hâm, Nghiêm Hạo Tường và Hạ Tuấn Lâm bốn người ngồi trên sô pha đợi đến hơn bảy giờ tối.
Mã Gia Kỳ luôn có cảm giác em họ mình bị bắt đi bán.
“Bọn em về …rồi…” sau khi Lưu Diệu Văn mở cửa thấy bốn người ngồi trên sô pha, bốn cái đầu đều đang nhìn về phía mình, Lưu Diệu Văn có chút khó hiểu: “Mọi người đều ngồi hết ở sô pha làm gì vậy? Họp à?”
“Hai đứa về hơi sớm” Mã Gia Kỳ cười mỉm nhìn Tống Á Hiên và Lưu Diệu Văn đứng ngoài cửa, chẳng qua, ánh mắt chủ yếu vẫn là đặt trên người em họ mình.
Tống Á Hiên cảm nhận được ánh mắt muốn ăn thịt người của anh họ nhà mình, cậu dựa vào vai Lưu Diệu Văn trốn sau lưng hắn giải thích: “Đây không phải…là do tắc đường sao?”
Tống Á Hiên cũng không biết tại sao về lại bị thẩm vấn, rõ ràng là không làm gì sai nhưng lại cảm thấy tội lỗi không thể giải thích được, tắc đường là có thật, nhưng mà anh họ có tin hay không.
Mã Gia Kỳ chỉ là lo lắng, sợ Tống Á Hiên xảy ra chuyện không may, Mã Gia Kỳ có gọi điện thoại cho Tống Á Hiên nhưng không có người bắt máy, Mã Gia Kỳ gật gật đầu nói lần sau đừng có về muộn như vậy nữa.
Thần kinh của Tống Á Hiên và Lưu Diệu Văn vừa được thả lỏng, lại nghe thấy tiếng nói của Hạ Tuấn Lâm.
Hạ Tuấn Lâm hỏi: “Hai người đi chơi ở phòng làm việc lại đi dạo phố nữa?”
Hạ Tuấn Lâm không nhắc Tống Á Hiên cũng quên mất chuyện này, Tống Á Hiên cúi đầu nhìn quần áo mới thay của mình có bị bắn dầu hay không, Tống Á Hiên gật đầu nói: “Ừm, hơn nữa cũng đi ăn đồ ngon nữa.”
“Mã Gia Kỳ gọi điện thoại cho em tại sao không có ai bắt máy?” Đinh Trình Hâm lại hỏi.
Tống Á Hiên có chút nghi ngờ, cậu không hề nghe thấy tiếng chuông điện thoại, Tống Á Hiên lấy điện thoại ra, bấm bấm xuống thì phát hiện không có phản ứng, được rồi, hết pin rồi.
Tống Á Hiên buông tay: “Em vừa mới biết nó hết pin rồi.”
Khung cảnh bắt đầu trở nên quỷ dị, Tống Á Hiên dựa gần Lưu Diệu Văn nhỏ giọng hỏi có phải là vì chúng ta đi ăn đồ ngon mà không gọi bọn họ không.
Lưu Diệu Văn cũng cảm thấy bầu không khí kỳ kỳ quái quái, hắn gãi gãi đầu nói mình cũng không biết có phải là nguyên nhân này hay không.
“Thực sự…chỉ đi dạo phố? Sau đó mới đi mua quần áo mới?” Nghiêm Hạo Tường cau mày, hắn nhìn hai người đối diện đang mơ hồ, có chút khó hiểu.
Không phải chứ, Nghiêm Hạo Tường cảm thấy bản thân nghĩ không sai.
“Không thì anh cho rằng như thế nào?” Lưu Diệu Văn cuối cùng cũng biết bọn họ đang nghĩ cái gì, Lưu Diệu Văn hỏi lại, hắn thay vào đó muốn biết trong mấy cái đầu này có phải là nghĩ đến chuyện kia không?