[Trans] Tsukkiyama | Một Câu Chuyện Nhỏ Nhặt – •21• – Đọc Truyện Đam Mỹ Hoàn​
// qc

[Trans] Tsukkiyama | Một Câu Chuyện Nhỏ Nhặt - •21•

Yamaguchi Tadashi ngẩng mặt lên, khẽ gọi: “Tsukki.”

Tsukishima vừa tháo kính xuống, tầm nhìn hơi mờ, quay đầu lại và nói: “Đóng cửa lại.”

Dường như có chuyện quan trọng cần nói, Yamaguchi vội vàng đóng cửa, hạ giọng hỏi: “Có chuyện gì vậy?”

Tsukishima ngồi trên giường, tóc mái rủ tự nhiên xuống trán, đuôi tóc cũng đã dài hơn một chút. Khi không đeo kính, nhìn anh trông rất dịu dàng. Biết rõ Tsukishima không thể nhìn rõ lúc này, Yamaguchi chớp chớp mắt, không ngại ngần gì mà cứ thế nhìn chằm chằm, rồi cười thỏa mãn.

“Cười cái gì?” Tsukishima nheo mắt, ngón tay đang tháo dây đồng hồ trên cổ tay.

“Tsukki đã trở về rồi.” Yamaguchi dễ dàng cảm thấy vui vẻ, cậu thành thật nói, “Hôm nay còn ăn cơm cùng anh Akiteru nữa, rất vui.”

Tsukishima ừ một tiếng, tháo đồng hồ ra đặt lên đầu giường, chuẩn bị nghỉ trưa. Anh dịch vào phía trong, chừa ra một khoảng trống đủ cho một người, kéo chiếc gối ôm hình con sóc màu xanh ở cuối giường lại gần hơn, rồi hỏi: “Cậu có muốn ngủ trưa không?”

Từ chối đối với Yamaguchi mà nói cần rất nhiều dũng khí, nhưng đồng ý cũng vậy.

Ánh mắt cậu lướt qua đôi mắt của Tsukishima, rồi hạ xuống cổ áo của anh, ngập ngừng phủi phủi thứ bụi không tồn tại trên áo sơ mi, sau đó mới từ từ ngồi xuống mép giường, lấy lại bình tĩnh rồi nằm xuống thật chậm.

Hai người cách nhau nửa cánh tay, chẳng ai nói gì, yên tĩnh đến mức có thể nghe rõ nhịp thở của nhau. Yamaguchi không dám quay đầu, nằm thẳng đơ như khúc gỗ, trong lòng cuống quýt đếm cừu. Một con cừu, hai con cừu… Bên cạnh, Tsukishima thở rất nhẹ nhàng. Ngón tay Yamaguchi đặt trên ga giường khẽ co lại, nửa thân người gần Tsukishima như bị sưởi ấm bởi lò sưởi, hơi nóng lan dần từ sau tai xuống dưới, cậu cảm thấy hoang mang, nhíu mày đầy lo lắng.

Tsukishima khẽ khép mắt, nghiêng đầu, nhìn hàng mi run rẩy của Yamaguchi một lúc rồi hỏi: “Ngủ rồi à?”

Giọng của anh lười biếng, đột ngột vang lên. Yamaguchi giật mình, cũng nghiêng đầu nhìn lại, ánh mắt hai người giao nhau trong vài giây. Tim cậu đập loạn xạ, không thể nào giả vờ bình tĩnh được nữa, vội vàng nhắm mắt rồi quay mặt sang hướng khác. Một lúc sau, cậu còn dịch người ra xa thêm một chút.

“Tsukki ngủ đi… Tớ ngủ đây.” Yamaguchi cố tỏ ra bình tĩnh, giọng nói nghèn nghẹn như đang tự thôi miên chính mình.

Tsukishima đã lớn lên trong căn phòng này, trên chiếc giường này từ khi có trí nhớ. Giờ nằm cạnh nhau trên chiếc giường này, hai chàng trai cao trên 1m80 cảm thấy khá chật chội, chỉ cần cựa mình nhẹ cũng nghe rõ tiếng kẽo kẹt của ván giường. Yamaguchi ôm đầy tâm sự, nằm một lúc mà chẳng thể nào yên lòng, cuối cùng vẫn phải bật dậy.

Rèm cửa mở hé, ánh nắng rực rỡ chiếu vào phòng. Có lẽ vì hơi buồn ngủ thật nên Tsukishima nghiêng đầu, hơi thở đều đặn và nhẹ nhàng. Ánh sáng xuyên qua khung cửa gỗ chiếu lên mái tóc vàng nhạt và hàng mi của anh một lớp sáng mỏng manh. Từ góc độ này, phần gồ lên trên sống mũi trông rõ ràng hơn. Yamaguchi cảm thấy vết sẹo trên đùi đã lành từ lâu bỗng âm ỉ đau, cậu đưa tay ấn lên đó, đồng thời cố kiềm chế nhịp tim đang đập loạn nhịp.

//qc
//QC2
Đang có 0 bình luận
Image

Lời bình luận giới hạn từ 15 đến 500 kí tự.