[Trans] Tsukkiyama | Một Câu Chuyện Nhỏ Nhặt – •14• – Đọc Truyện Đam Mỹ Hoàn​
// qc

[Trans] Tsukkiyama | Một Câu Chuyện Nhỏ Nhặt - •14•

Ngày hôm sau tỉnh dậy, giường bên cạnh đã trống không, Yamaguchi mơ màng giữa cơn ngủ mà không nghe thấy một tiếng động nào. Đến khi cậu rửa mặt xong và đến trung tâm thể thao, các vận động viên đã bắt đầu tập luyện.

Ngoài Sendai Frogs, còn có tuyển thủ từ các đội và bộ môn khác. Ban đầu, Yamaguchi đứng bên lề quan sát, nhưng càng nhìn càng cảm thấy ngứa ngáy muốn thử. Khi du học ở Thụy Sĩ, việc học hành rất áp lực, ngoài trượt tuyết ra, cậu hầu như không tham gia bất kỳ môn thể thao nào khác và cũng hiếm khi chơi bóng.

Cậu đặt cốc nước xuống đất—đó là sản phẩm kỷ niệm của Sendai Frogs từ năm ngoái và cậu đã mua tận mấy cái. Vặn cổ tay một chút rồi đứng dậy, nhảy tại chỗ hai lần, từ xa bắt chước các tuyển thủ làm động tác khởi động. Yamaguchi làm rất chậm, cảm giác cơ thể lâu không vận động trở nên cứng nhắc, nên cậu dứt khoát từ bỏ việc theo kịp nhịp độ của họ, tự mình kéo giãn cơ bắp bên lề.

Tsukishima nhìn thấy cậu qua đám đông. Yamaguchi mặc áo sơ mi, một mình đứng trong góc, có vẻ rất nghiêm túc, nhưng chẳng có động tác nào làm đúng cả. Động tác tiếp theo là kéo giãn cơ trước, Tsukishima nằm ngửa xuống, mỗi lần tập thế này anh đều thả hồn đi đâu đó, ánh mắt lơ đãng nhìn xa xăm. Trong tầm mắt, chàng trai có mái tóc xanh đậm đang nhảy nhót vui vẻ một mình, khiến khóe môi Tsukishima cũng vô thức nhếch lên.

Yamaguchi trông như kiểu người có thể sống tốt một mình, mỗi ngày đều tràn đầy sức sống, nhưng mỗi khi Tsukishima nghĩ đến cái tên \”Yamaguchi Tadashi,\” trong lòng lại dâng lên một cảm giác ướt át khó tả.

Tiếng còi vang lên, kéo anh trở về thực tại. Đổi động tác, ánh mắt anh hướng sang chỗ khác.

Yamaguchi nhảy được một lát thì mệt, lui xuống uống nước. Tsukishima cũng hoàn thành đủ năm lượt, bước xuống sân, nhặt bình nước thể thao lên, vừa vặn dừng động tác khi mở nắp.

“Yamaguchi,” ánh mắt anh hạ xuống, nhìn bình nước trong tay Yamaguchi Tadashi rồi nhắc nhở: “Hình như cậu đang cầm nhầm của tôi.”

Cả hai đều cầm bình nước có logo của Sendai Frogs, hoa văn giống hệt nhau.

Lời này, Tsukishima không phải lần đầu nói. Nói xong, anh cũng sững lại—chuyện này không phải lần đầu tiên xảy ra.

Yamaguchi lật đáy cốc nhìn, đồng tử hơi giãn ra: “Xin lỗi, Tsukki, tớ không cố ý.”

Cậu vội vàng trả lại bình, ánh mắt vô thức dừng trên đôi môi của Tsukishima. Màu môi của anh rất nhạt, viền môi còn có lớp da mỏng bong nhẹ vì khô. Ngón tay Yamaguchi vô thức cọ vào nhau, lòng bàn tay đã đổ mồ hôi, nhưng cậu vẫn cố tỏ ra bình tĩnh, lấy khăn giấy từ trong túi ra đưa cho Tsukishima, sau đó dời ánh mắt xuống đất.

Tsukishima gõ nhẹ ngón tay lên nắp bình, giọng điệu bình thản: “Yamaguchi, cậu đã uống chưa?”

Yamaguchi xấu hổ đến mức không dám nhìn môi đối phương, cũng không dám nhìn miệng bình nước ướt át kia, lúng túng thừa nhận.

Người bị “hại” chỉ “ồ” một tiếng.

Không thể phân biệt được tiếng \”ồ\” này chứa đựng cảm xúc khó chịu hay phiền phức không, Yamaguchi chỉ có thể cúi đầu, cảm giác xấu hổ lan tràn. Dòng suy nghĩ hỗn loạn, rồi đột ngột bị giọng nói uể oải của Tsukishima cắt ngang.

//qc
//QC2
Đang có 0 bình luận
Image

Lời bình luận giới hạn từ 15 đến 500 kí tự.