[Trans] Tsukkiyama | Một Câu Chuyện Nhỏ Nhặt – •11• – Đọc Truyện Đam Mỹ Hoàn​
// qc

[Trans] Tsukkiyama | Một Câu Chuyện Nhỏ Nhặt - •11•

Trận đấu thứ ba của vòng playoff giải V2 được tổ chức vào đầu tháng Bảy, một trận đấu quan trọng để tích lũy điểm lên hạng. Đội Sendai Frogs thi đấu trên sân khách tại Nhà thi đấu Thể thao Osaka.

Đội tuyển đến Kansai trước ba ngày để làm quen sân đấu. Công ty IRIS cũng cử một số đại diện nhà tài trợ đi cùng để phụ trách công việc quảng bá. Đi cùng Yamaguchi còn có Akira và ông Itou từ bộ phận quan hệ đối ngoại. Khi cả ba rời công ty thì trời đã muộn, chuyến bay đến Osaka bằng Airbus A320 gần như kín chỗ. Lúc làm thủ tục, không còn lại nhiều ghế để chọn.

Sân bay Sendai tuy nhỏ nhưng vẫn luôn nhộn nhịp. Nơi đây liên tục diễn ra những cuộc chia tay và hội ngộ. Một cậu bé trẻ tuổi bên cạnh trông có vẻ hồi hộp, Yamaguchi nhìn thấy cậu giấu một bó hoa hồng nhạt sau lưng. Ở đằng xa, một đôi tình nhân vừa đoàn tụ thì lao vào ôm hôn đầy cảm xúc. Lại có những cụ già và trẻ nhỏ ôm nhau, vỗ về nỗi buồn xa cách.

Những ký ức của Yamaguchi ở sân bay chẳng mấy tốt đẹp.

Năm 2014, cậu bé Yamaguchi Tadashi 18 tuổi một mình từ Tokyo bay đến thành phố Zurich. Cậu đến sân bay từ rất sớm, gọi điện cho bố mẹ đang ở Thụy Sĩ, nhưng lại không làm thủ tục ngay. Yamaguchi đẩy chiếc vali to nặng lòng vòng trong nhà ga, rồi bất chợt ghé vào một quán mì ramen, gọi một tô mì tonkotsu cay nhẹ. Điện thoại nằm yên trong túi suốt vài giờ, không vang lên một tiếng.

Chuyến bay dài 15 tiếng đồng hồ, băng qua cả vòng Bắc Cực và đảo Greenland rộng lớn. Khi hạ cánh, Zurich chào đón Yamaguchi bằng một cơn mưa bất chợt đặc trưng của khí hậu đại dương ôn đới.

Nhưng ở Miyagi, vào khoảng thời gian này rất hiếm khi có mưa.

Sau khi lên cấp ba, Yamaguchi bắt đầu có những nỗi lo mới.

Trong đội bóng chuyền năm nhất, cậu là người duy nhất không được ra sân. Yamaguchi đứng ở khu vực dự bị, nhìn đồng đội mình chạy đà, bật nhảy trên sân. Trước đó, bóng chuyền chỉ là môn thể thao cậu chọn để rèn luyện sức khỏe, bởi vì Tsukishima cũng chơi, nên Yamaguchi cứ thế mà theo đuổi.

Hồi cấp hai, cậu chưa từng nghĩ đến những điều này. Khi đó, cậu chỉ muốn mỗi ngày đều được chơi bóng cùng Tsukishima. Tiếng còi vang lên, trọng tài ra dấu chỉ về phía Karasuno, đội đã ghi điểm. Yamaguchi giật mình hoàn hồn, nhìn thấy Shoyo và các đồng đội lao lên ăn mừng. Là Tsukishima vừa chắn bóng ghi điểm, cú bật nhảy của anh lúc nào cũng chậm hơn một nhịp để kịp quan sát đường bóng đối thủ, sau đó chắn lại chính xác.

Thật ngầu quá… Yamaguchi cũng vỗ tay, nhưng cậu không đứng trong sân bóng chuyền 18×9 mét ấy. Cậu chỉ có thể dùng tay làm loa và hét lớn: “Tsukki, chặn hay lắm!”

Tsukishima ngẩng đầu, ánh mắt lướt qua Yamaguchi, không dừng lại.

Yamaguchi ngẩn người nhìn bóng lưng trước lưới ấy. Khác xa với việc cậu mãi không nắm được cách thực hiện cú giao bóng nhảy, Tsukishima làm mọi thứ thật dễ dàng, lại còn vô cùng điềm tĩnh và cuốn hút.

Mình ghen tị quá… Yamaguchi thầm nghĩ. Cậu cũng muốn đứng trên sân đấu với sự kiên định như Tsukishima, không muốn bị bỏ lại, càng không muốn trở thành “người duy nhất trong năm nhất Karasuno không được ra sân”.

//qc
//QC2
Đang có 0 bình luận
Image

Lời bình luận giới hạn từ 15 đến 500 kí tự.