[Yamaguchi về nước rồi à? Anh Sugawara nói là đã nhìn thấy một người rất giống cậu?]
Trong nhóm chat có tên “Đại gia đình Karasuno” hiện lên một tin nhắn mới, nhưng Yamaguchi còn chưa kịp mở ra thì màn hình đã liên tục hiện thêm vài tin khác.
[Sao cậu không nói với mọi người! Lúc nào cậu về vậy trời!]
[Chắc chắn là cậu đã báo cho Tsukishima rồi. Tsukishima, cậu đúng là đồ giấu chuyện! @Tsukishima Kei]
“Không phải, không phải đâu, tớ vừa mới về, còn chưa ổn định xong. Sau khi nhận công việc mới, công việc bận rộn quá nên chưa kịp báo cho mọi người.” Yamaguchi luống cuống gõ tin nhắn giải thích, rồi nhanh chóng đổi chủ đề: “À đúng rồi, dạo này Hinata và Kageyama tập luyện thế nào rồi?”
[Hừm hừm, tất nhiên là tớ mạnh hơn Kageyama nhé!]
[Cố lên ở giải đấu Olympic nhé.]
Yamaguchi gửi một sticker biểu tượng nắm tay cổ vũ, nhóm chat lại tiếp tục bàn luận về việc tổ chức buổi họp mặt sau khi kỳ thi đấu Olympic kết thúc. Tsukishima vẫn im lặng, Yamaguchi mở ảnh đại diện của anh lên và kéo xem lại các tin nhắn cũ. Tin cuối cùng là tin chúc mừng năm mới năm nay: [Tsukki, năm mới vui vẻ nhé]. Người kia trả lời sau vài tiếng, cũng chỉ là một câu: [Năm mới vui vẻ].
“Cậu gì ơi, đến nhà thi đấu rồi.” Tiếng tài xế taxi nhắc nhở kéo Yamaguchi ra khỏi dòng hồi tưởng.
Cậu vội vàng cảm ơn rồi đóng cửa xe, nhanh chóng bước về phía nhà thi đấu. Kiểm tra an ninh, rẽ trái, kiểm vé, vào sân… May mà cấu trúc bên trong của Nhà thi đấu Sendai không thay đổi nhiều, Yamaguchi đã quá quen thuộc với nơi này, hồi học sinh cậu từng thi đấu ở đây không ít lần.
Trận đấu V-League mùa giải thường niên. Yamaguchi chỉnh lại khẩu trang, một lần nữa nhìn chỗ ngồi trên vé.
Hàng 1, ghế 12.
Chỗ ngồi hàng đầu mà cậu đã bỏ thêm tiền để mua nằm ngay sau lưng huấn luyện viên, cách đường biên ngoài sân chỉ khoảng năm mét. Là một đội bóng thuộc liên đoàn địa phương, Sendai Frogs có rất nhiều người hâm mộ. Khi trận đấu bước vào giai đoạn căng thẳng nhất, Yamaguchi Tadashi đến muộn, chỉ có thể khom lưng, nhẹ giọng xin lỗi từng người để đi qua khán đài chật kín.
Giữa những tiếng hò reo và cổ vũ, cậu quay đầu nhìn. Những pha di chuyển và tốc độ bóng của đội nam rất nhanh, gần như không thể nhìn thấy đường bóng rõ ràng trên sân đấu chuyên nghiệp. Nhưng Yamaguchi không quan tâm đến kết quả trận đấu; cậu đang tìm người.
Số 1, số 7, số 16… Yamaguchi chớp mắt vài lần, sau đó lại cẩn thận đếm thêm một vòng. Trên sân chỉ có sáu người, chắc chắn không thể nhầm được – tuyển thủ mang áo số 17 hôm nay không ra sân.
Ngón tay đang nắm chặt tấm vé giá cao hơi siết lại. Trong đầu Yamaguchi thoáng qua vô số suy đoán: bị chấn thương? Đang huấn luyện tân binh? Hay là thay đổi chiến thuật? Trái tim cậu như bị treo lơ lửng, không lên được, cũng không xuống được. Đôi chân chệch choạng một chút, cậu vội vàng xin lỗi khán giả bên cạnh rồi tiếp tục bước về phía trước.