Tra Nam Bỗng Thành Mít Ướt!! (Song Tính) – Chương 2 – Đọc Truyện Đam Mỹ Hoàn​

Tra Nam Bỗng Thành Mít Ướt!! (Song Tính) - Chương 2

Có khi nào bị bệnh tâm lí không??

Sáng hôm sau, cậu ngọ nguậy trong lòng anh tỉnh giấc, vừa ngẩng đầu lên đã chạm mắt phải khuôn mặt được phóng to không một góc chết của anh trai có vẻ như cậu đang tiếp xúc rất gần với anh. Cậu giật mình, nhớ lại chuyện xảy ra hôm qua thật xấu hổ chết mất, còn đâu hình tượng chàng trai cứng rắn của cậu đây, nhớ lại mình đã khóc lóc đòi anh trai rồi chủ động tiến đến ôm anh làm mặt cậu đỏ lựng như trái cà chua. Nãy cậu ngọ nguậy cũng làm anh tỉnh giấc, thấy phản ứng đáng yêu của cậu làm anh phì cười ra tiếng, biết cậu phát hiện ra anh đã tỉnh giấc nên nhẹ nhàng hỏi cậu :

\” Bé An dậy rồi, sáng nay em muốn ăn gì nào \” – Giọng anh khàn khàn pha một chút giọng mũi nghe rất quyến rũ.

Cậu không trả lời vì vẫn còn cảm thấy xấu hổ, cậu ngồi bật dậy rồi rời giường, tay cầm cái chăn con tôm của mình rồi chạy vèo ra khỏi phòng không muốn chạm mặt với anh nữa, hôm qua đã quá xấu hổ rồi. Anh chứng kiến hành động đáng yêu ấy của cậu, trong tim đã nhũn ra rồi. Một lúc sau anh cũng rời giường đi vệ sinh cá nhân rồi nhanh chóng xuống nhà làm đồ ăn sáng cho cậu.

Còn cậu thì đang ở bên phòng mình, vùi đầu vào gối cố gắng quên đi chuyện xấu hổ hôm qua. Bất chợt cậu nhớ đến khuôn mặt đẹp trai không một góc chết của anh trai cậu thầm nghĩ – \” thật đẹp.. sao lại có thể hoàn hảo như vậy chứ \” – rồi cậu hoàn hồn trở lại, vỗ vào mặt mình để cho mình tỉnh ra, sao tự dưng lại có suy nghĩ này chứ. Cậu nhìn ra ngoài cửa sổ, do cơn mưa hôm qua làm cho trời trong lành mát mẻ hơn hẳn, cậu muốn ra ngoài đi dạo một chút. Nghĩ là làm cậu quên luôn chuyện xấu hổ mà chạy xuống tầng muốn nhanh nhanh ra ngoài đi dạo.

Cậu đang mang giày chuẩn bị ra ngoài thì anh tới đưa cho cậu cái áo khoác mỏng nói :

\” Ngoài trời hơi lạnh đấy, em khoác áo vào rồi hẵng ra ngoài \” – Anh nhẹ nhàng bảo cậu.

\” Biết rồi, đi đây tẹo tôi về \” – Cậu đáp lại anh rồi khoác đại cái áo vào để ra ngoài.

\” Về sớm để còn ăn sáng nhé em \”

___________________________________________

Hôm nay trời xanh mây trắng thật sự rất thích hợp để đi dạo, cậu tung tăng trên vỉa hè ngắm nhìn mọi thứ xung quanh rồi thầm nghĩ hôm nay đúng là một ngày tốt lành. Khi đi qua một cửa hàng gấu bông, ánh mặt cậu đã chạm phải một con tôm bông đặc biệt là con tôm bông này đã được bóc vỏ. Hai mắt cậu sáng lấp lánh khi thấy món này, về nhà cậu phải nói anh mua mấy con đủ các size mới được.

Cậu vừa đi vừa dán mắt vào con tôm bông kia nên không để ý vũng nước ở ngay dưới chân mình. Cậu dẫm thẳng vào vũng nước đó, rồi trượt chân ngã luôn vào vũng nước. Nước bắn tung tóe, cũng gây ra tiếng động không hề nhỏ khiến mọi người xung quanh chú ý đến, tất cả đều quay lại nhìn cậu mọi sự chú ý bây giờ đều hướng về phía cậu. Cậu ngẩng mặt lên nhìn xung quanh, thấy mọi người ai cũng nhìn mình. Cậu cảm thấy thật quê nhưng sự sợ hãi bởi những ánh mắt của người xung quanh lại bao chùm cậu, lấp cả sự xấu hổ của cậu. Nỗi sợ gấp lên hàng 100 lần, trong đầu cậu bây giờ chỉ có mỗi anh trai, cậu muốn tìm anh trai, muốn anh trai ngay và luôn. Mắt cậu đã ầng ậc nước khó chịu muốn tuôn trào ra, cậu không thể khống chế được, sao nước mắt cứ tuôn ra thế này. Cậu loạng choạng đứng dậy, chùm mũ áo khoác lên rồi chạy thẳng về nhà. Trong lúc chạy, nước mắt thi nhau lăn xuống trên má cậu, cậu cúi gầm mặt mà chạy, đầu óc cậu bây giờ trống rỗng, tại sao vừa nãy lại đáng sợ như vậy…mình muốn anh trai..

Đang có 0 bình luận
Image

Lời bình luận giới hạn từ 15 đến 500 kí tự.