Vì nghĩ rằng không cần dùng đến nên Hare đã không đem theo [Đồ Toạ Ma] bên mình. Mặc dù là nó nhìn thấy rất nhiều chú linh xung quanh mình, nhưng chúng cũng không dám tấn công nó. Dù Hare không biết tại sao nhưng nó cũng kệ. Không tấn công thì càng tốt.
Shinichi yêu cầu chỉ tổ chức tiệc mừng đơn giản, mời những người thân thích nên tiệc mừng sinh nhật được tổ chức ở một quán thịt nướng cao cấp. Khách mời thì là nhà Mori. Lúc này thì ông bà Mori đã ly thân rồi, nhưng nể mặt người mời là Yukiko, luật sư Eri mới miễn cưỡng chấp nhận đến tham dự.
“Ăn miếng này nè Hare-chan, mẹ mới nướng đó.” Yukiko mỉm cười gắp một miếng thịt còn nóng vào bát của nó.
“Con cám ơn.”
Hare đáp qua loa.
Suốt buổi tiệc vui vẻ tràn ngập tiếng cười đùa, Hare cảm thấy như mình chỉ là người thừa vậy. Nó biết đây là cảm giác của nguyên chủ, nhưng nó vẫn cảm thấy khó chịu. Kudo Shinichi thì chưa bao giờ cho nó một sắc mặt tốt, điều này khiến nó cảm thấy rằng anh ta là một thằng tồi. Nguyên chủ chưa từng làm gì quá đáng với anh ta, ngược lại, anh ta nói rất nhiều điều không tốt về cô ấy. Thế mà cô ấy không những không cảm thấy oán hận mà còn thấy buồn nữa chứ.
“Phải rồi, Hare-chan học ở trường nào xa nhà lắm phải không?”
Rồi chẳng hiểu sao, nói đi nói lại, câu chuyện được chuyển chủ đề lên người nó. Hare dừng động tác nhai thịt của mình lại, ngơ ngác nhìn họ.
Ran nhìn nó bằng ánh mắt mong chờ, câu hỏi đó là do cô khơi mào. Ông bà Mori cũng tò mò, hiển nhiên là chưa nghe về trường mà nó đang học. Ông bà Kudo hình như không bất ngờ gì lắm, bởi chính nguyên chủ là người đã yêu cầu được chuyển trường mà. Còn Kudo Shinichi… thôi khỏi nhìn đi, nó biết anh ta đang nghĩ gì mà.
“Vâng, một trường tôn giáo bình thường thôi.”
Hare im lặng mấy giây rồi mới đáp. Cái này không cần giải thích cũng biết, nguyên chủ không muốn nhìn thấy mặt anh trai mình mỗi ngày nên mới chấp nhận trở thành một chú thuật sư và học tại Cao đẳng chuyên môn chú thuật Tokyo. Nhưng trường đó ngụy trang bề ngoài là một trường tôn giáo bình thường, nên Hare mới nói xạo. Mà, có lẽ là nguyên chủ cũng không ít lần nói dối như thế này với cha mẹ rồi.
“Sao không học ở trường Teitan cho gần hả nhóc?” Ông Mori Kogoro lúc này cũng đã nhèm say sau khi nốc một đống rượu ngon, “Trường kia đã xa rồi lại còn là một trường tôn giáo…”
“Do sở thích của cháu thôi.”
Hare bình tĩnh đáp lại, chẳng có gì phải xấu hổ vì điều đó. Dù không ai biết về những nguy hiểm mà nó phải đối mặt hằng ngày, nhưng cũng không sao. Khi trở thành một chú thuật sư, việc phải làm mỗi ngày chính là thanh tẩy chú linh và đối mặt với cái chết. Không ai biết được mình sẽ chết vào một lúc nào đó. Có thể là hôm nay, có thể là ngày mai. Hare cũng đã chuẩn bị sẵn tinh thần rồi, chỉ là nó có chút thắc mắc, không biết khi nó chết thì có ai quan tâm không nhỉ.
“Được rồi được rồi, Hare cũng lớn rồi nên chúng tôi để con bé tự quyết định cuộc đời của mình.” Yusaku cắt ngang câu chuyện, “Không phải là hiện tại con cũng đang sống rất tốt sao? Hạnh phúc với lựa chọn của mình là được rồi.”