Tokyo Revengers | Sống Lại Không Phải Để Tạo Nghiệp! – Chương 9. Hồn lỡ sa vào đôi mắt em ~ – Đọc Truyện Đam Mỹ Hoàn​
// qc

Tokyo Revengers | Sống Lại Không Phải Để Tạo Nghiệp! - Chương 9. Hồn lỡ sa vào đôi mắt em ~

Năm Kuroba Aoi lên lớp 5.

Ồ, vần là hồi tưởng nha các bạn, công nhận tác giả nó thích viết hồi tưởng ghê. Hay nó khoái thời trẻ trâu hay gì thì tôi cũng chịu, vô đề thôi nào.

Bữa đó là lễ hội văn hóa trường. Tôi, một thành viên không phải là cốt cán và chuyên gia né tránh trách nhiệm nên thảnh thơi vl.

Thật đấy bạn, tôi lười bu vô mấy hoạt động tập thể dã man con ngan. Nhất là khi phải hợp tác với đống con nít bé hơn mình cả mười mấy tuổi. Khác mịa gì đi trông trẻ không. Nói chứ làm việc với tụi nhóc khó đấy vì ngay từ đầu đã không hợp quan điểm nhau rồi. Tụi nó cũng chưa rành và có nhiều ý tưởng khác biệt nên rất hay cãi nhau. Hờ hờ, kinh nghiệm xương máu năm lớp 4 vừa rồi cho hay đây. Tôi được phân công làm trưởng nhóm cho khâu chuẩn bị hội thao toàn trường, và bạn biết không, đám nhóc mà tôi đứng ra chỉ đạo như một đám hỗn độn vô trật tự ấy. Hại tôi phải tăng ca đến mệt.

Chà, nói vậy thôi chứ tôi rành ba cái hoạt động tập thể lắm đấy nhá. Thời cấp ba với ba năm đại học tôi đều trong ban tổ chức hoạt động của lớp và cấp trường không đấy.

Đó là thời huy hoàng của tôi, nhờ hăng say tham gia hoạt động nên tôi cực nổi tiếng với chị em phụ nữ. Có động cơ đàng hoàng cả đấy quý vị.

…..

Rảo bước chân dạo qua khu lớp 3. Mấy đứa nhóc từ khối 1 đến 3 sẽ được nhờ anh chị khối lớp 5 chỉ dẫn. Lớp 6 bận thi chuyển cấp nên được tự do. Điều tương tự cũng đến với khối lớp 4 vì đơn giản là chưa có nhiều kinh nghiệm. Nhưng khâu tổ chức hoạt động chính vẫn do khối 4 đến 6 chủ đạo.

Chà, tôi nghe nói lớp 3A năm nay sẽ múa ballet. Vậy nên tôi mới ghé qua coi. Gì chứ mới nhỏ mà đã chọn biểu diễn môn này thì không phải tầm thường đâu.

Sau khi xem xong buổi biểu diễn, tôi ngáp miệng chuẩn bị lùi. Hờ, dù sao thì cũng chỉ là mấy đứa nhỏ nên kĩ thuật còn hơi yếu. Không bù với tôi, năm lớp 3 tôi đã được đi múa trong nhà văn hóa tỉnh rồi. Dù tôi là một thằng đực rựa ghét múa máy nhưng ít ra tôi rất nghiêm túc tập luyện.

Đang khi chuẩn bị lủi đi thì tiết mục tiếp theo vừa đến luôn. Là vở kịch cô bé lọ lem.

Chu choa mạ ơi, tụi nhóc này biết diễn kịch luôn rồi à? Tôi nói chứ đám trẻ thời tôi học không bao giờ dám chọn bước đi này đâu vì đa số tụi nhỏ rất dễ quên lời thoại. Cơ mà vở cô bé lọ lem cũng khá đơn giản nên chắc sẽ ổn thôi. Nhân tố quan trọng giúp cho câu chuyện trôi chảy là người dẫn chuyện, aka cô giáo chủ nhiệm lớp đấy.

Hầy, ở lại xem một chút cũng được.

Khi tấm màn sân khấu được mở ra để lộ nhân vật chính. Tôi phải thực sự ngỡ ngàng ngơ ngác trước dung nhan của cô bé đóng vai lọ lem. Nhìn như búp bê vậy.

Cô bé có mái tóc trắng và mượt như lụa thượng hạng, làn da như tuyết rơi đầu mùa và điểm nhấn đặc biệt nhất là đôi mắt sâu hun hút như biển hồ Pleiku. Có thể nói đứa nhóc đó là tạo vật được tạo hóa ưu ái. Nhìn đẹp như thiên sứ vậy.

Tôi nghĩ thế, mọi sự sẽ thật hoàn hảo nếu như khuôn mặt nhân vật chính không quạu như kia. Trông nhỏ lạnh lùng và gượng ép như không muốn tham gia vậy.

//qc
//QC2
Đang có 0 bình luận
Image

Lời bình luận giới hạn từ 15 đến 500 kí tự.