Lưu ý : Chương này khá nhiều từ ngữ thô thiển. Vì nhân vật chính đã từng mang nhiễm sắc thể XY.
———
Không phải Kuroba Aoi.
Tôi tên Phạm Gia Bảo, là người Việt chính gốc được sinh ra và lớn lên ở thành phố Ban Mê. Nơi phố núi ngút ngàn, là chốn bình yên của cây cỏ. Ta có thể bị mê hoặc bởi những nét đơn xơ mộc mạc của phố thành với hương cà phê nồng nàn quyến rũ tự mấy quán cóc vỉa hè nhỏ xinh. Giỡn thôi, giờ môi trường ô nhiễm, khí hậu nóng lên toàn cầu nên những điều hoa mĩ tôi nói vừa rồi là không đúng sự thật.
Và một điều quan trọng, tôi là đàn ông!
Hay đúng hơn là đã từng…
Có lẽ do số mệnh nó lươn lẹo hay tại hệ thống đầu thai vốn đã bị lỗi kĩ thuật khi đến phiên tôi sử dụng nên giờ mới phải dính vào hoàn cảnh này. Nghĩ lại mà sầu không tả nổi.
Tua lại 15 năm trước, ngày mà tôi bắt đầu mọc lông mu… Un, hơi bị xa rồi thì phải.
Trở lại 13 năm trước, lần đầu tôi biết cảm giác ch*ch nó phê như thế nào. So với hít cỏ thì không thua tẹo nào đâu. Tự hào mà nói năm đó tuy mới 15 tuổi nhưng tôi đã một nách ôm tận ba em xinh tươi. Lý do là gì thì khỏi cần hỏi mấy ẻm cũng thể hiện hết lên trên mặt. Đó là vì nhan sắc của tôi đỉnh vl.
Bởi vậy nên mấy bạn văn vẻ đừng có đứng trước mặt tôi mà thao thao \”Cái nết đánh chết cái đẹp \” vì nếu là thế thật thì tôi đã phải bị đám con gái đè ra xẻo ch*m vì cái tật thay bồ như thay áo, một chân gác ba bốn thuyền từ lâu rồi.
Tôi vẫn nhớ hồi học năm đầu cấp ba có tận 7 đứa con gái trong lớp thích tôi. Đó là chưa tính đến gái lớp khác.
Sương sương vậy đi, kể nhiều thêm thì sợ mấy thằng đực rựa lỡ đọc phải mấy dòng nhảm l*n này sẽ ghen ăn tức ở với tôi mất.
Tôi không sai.
Đó là tại tôi quá hoàn hảo.
12 năm trước, tôi được chọn đi thi đấu MMA toàn quốc. Tôi được giải nhì và nằm trong top tài năng trẻ của cả nước để cùng đội tuyển tham dự các cuộc thi đấu trong cả khu vực lẫn quốc tế. Thu về thành quả khá ngọt với nhiều thành tích khác nhau. Nhưng lâu lắm rồi nên cũng không nhớ nữa, thậm chí cả một số quy luật thi đấu. Tôi đã bỏ thi đấu từ cuối năm lớp 12 rồi.
Số là năm đó tôi bị em người yêu cũ lái ô tô tông cho nằm viện cả tháng và để lại di chứng khá nặng khiến tôi phải từ bỏ sự nghiệp tỏa sáng trên võ đài.
Không sao, nghiệp đến không chừa một ai. Tôi biết tôi tồi tệ nên dù bị xe cán nhưng thượng đế vẫn thương mà để tôi sống nhăn răng trong sự tức giận của em người yêu cũ kia.
Suy ra tôi vẫn chưa bị nghiệp đè nhiều lắm. Dù là luật nhân quả không chừa một ai nhưng ngoài cái chân bị gãy ra thì tôi vẫn ổn chán. Chỉ là không còn được đi thi đấu nữa thôi. Phục hồi xong là đi lại bình thường liền.
Còn sống và vẫn nguyên vẹn nhiều chỗ là ngon ròi nà.
Ôi, thật tội lỗi làm sao khi nhìn bộ mặt nhăn nhó như khỉ của em bồ cũ khi tôi đến thăm tù. Vì số là khi tông tôi, em cũng lỡ ủi bay xe thằng con ông chủ tịch phố nên đã được cấp free một vé nghỉ dưỡng dài hạn cùng lao động công ích với suất cơm ăn ba bữa mỗi ngày,…sau song sắt.