Một buổi chiều khi mà nhận được lệnh triệu tập từ Cheon Sa-yeon. Kim Woo-jin đi theo tôi đến trước thang máy để lên tầng thượng, hỏi tôi với ánh mắt lo lắng.
\”Có thật là ổn nếu cậu đi một mình không đấy?\”
\”Sao lại không ổn được?\”
Tôi luôn một mình đi gặp hắn mà. Cậu ta hỏi tôi đủ loại câu hỏi trên đời luôn này.
Thái độ thay đổi của Kim Woo-jin đập vào mắt tôi.
Khi tôi lần đầu tiên bước vào cơ thể của Han Yi-gyeol, mặc kệ vết thương trên cánh tay của tôi cậu ta vẫn đẩy thẳng cổ tôi vào phòng nơi Cheon Sa-yeon đang ở, rồi lần thứ hai khi tôi gặp lại thì cậu ta đã chửi tôi tới tấp và ném thẳng vào mặt tôi rằng cậu ta ghét tôi kìa.
\”Cậu thay đổi nhiều thật đấy.\”
\”Tôi thay đổi? Tôi ấy á?\”
\”Cậu không quan tâm đến tôi nhiều thế này đâu.\”
Khi tôi nói vậy, cậu ta lập tức trở lên bối rối.
\”Cái đó. . . .\”
\”Cậu không quan tâm dù cho tôi có khổ sở cỡ nào mà?\”
Tự nhiên, tôi nhớ lại những gì Kim Woo-jin đã nói với tôi trước đây.
「Hôm nay mày sao thế? Bình thường hay khóc lóc lắm kia mà?」
Đó là cách mà Kim Woo-jin đối xử với Han Yi-gyeol. Nên khi tôi chiếm lấy Han Yi-gyeol thì Kim Woo-jin cũng thay đổi theo.
Nếu không phải là do tôi thì Kim Woo-jin vẫn sẽ ghét Han Yi-gyeol và vẫn bám đuôi Ha Tae-heon theo lệnh của Cheon Sa-yeon.
Tương lai đã thay đổi khi cậu ta đối tốt với tôi. Cheon Sa-yeon đã không còn Kim Woo-jin bên cạnh nữa rồi.
\”. . . .Tôi—\”
Làn da của Kim Woo-jin khi hiểu tôi đang muốn nói gì ngay lập tức tái đi.
\”Quay về đi. . . .\”
Cậu ta cau mặt mín môi vài lần và nắm lấy cổ tay tôi bằng bàn tay run rẩy ấy.
\”T-tôi phải làm gì đây. . . .\”
\”Được rồi. Cậu ngừng lại được rồi đấy.\”
Đúng lúc đó cửa thang máy đã đến. Tôi buông tay Kim Woo-jin ra và nhẹ nhàng nói.
\”Giờ cậu không cần nói mấy lời vô nghĩa đó nữa đâu. Tôi không muốn nghe.\”
Tôi biết Kim Woo-jin đang cố nói gì. Nhưng người nghe không phải là tôi.
Ngay cả khi tôi trở thành Han Yi-gyeol, tôi cũng không thể xử lý nổi những cảm xúc đó rồi phải gánh luôn trách nhiệm đó. Thậm chí tôi còn không muốn nữa là.
Tôi đi vào thang máy.
\”Hẹn gặp lại.\”
Trước khi cửa thang máy đóng lại, gương mặt của Kim Woo-jin trông đau khổ đến mức không thể nói hết bằng lời. Tôi quay mặt đi rồi thở dài.
Khi tôi đến tầng thượng người nhân viên liền mở cửa cho tôi. Khi bước vào phòng đại diện, Cheon Sa-yeon, người ngồi trên ghế sofa tiếp khách đang nhìn vào máy tính bảng của mình đã chào tôi.