Tôi đã rất rối bời.
Cái nơi tuyệt vời gì thế này.
Tôi nhìn căn phòng sáng lung linh óng ánh này rồi từ từ đứng dậy. Sau khi cẩn thận nhìn xung quanh đến mù cả mắt. Theo phản xạ tự nhiên tôi đưa tay lên bụng mình.
\”Gì vậy. . .\”
Tôi bình tĩnh rời khỏi giường rồi nhìn qua cơ thể. Những vết sẹo trên toàn bộ cơ thể đã biến mất, tầm nhìn của tôi cũng hơi hạ xuống.
\”Cái quái gì thế này. . .\”
Những vết sẹo đã biến mất và tôi lùn tẹt đi. Và rồi, tôi còn không thể thấy phần cơ bắp quý giá của mình. Mỗi khi tôi cởi áo, cơ bụng đáng tự hào của tôi sẽ khiến mọi người xung quanh phải thốt lên rằng.
\’Anh trông thật tuyệt, hyung\’ biến nơi xó xỉnh nào rồi.
\”Ugh. . . \”
Tôi vội vàng mò mẫm giữa hai chân, nghĩ đến những suy nghĩ vừa lướt qua trong đầu. May mắn thay, kích thước không tệ. Đương nhiên là tôi không thể so sánh nó với cơ thể ban đầu của mình được rồi.
\”. . . . . .\”
Sau khi xem xét vòng quanh cơ thể, tôi ngồi sụp xuống giường và chìm trong suy nghĩ. Trước tiên, tôi phải tìm hiểu tình hình trước cái đã.
Ký ức cuối cùng là tôi đang ôm cái bụng bị đâm và đang thoi thóp với nó. Dù vết thương có nghiêm trọng đến đâu, thì cũng thật đáng xấu hổ khi chết dưới tay đàn em yêu quý đã phản bội tôi. Tôi nghĩ thằng đó đã lảm nhảm gì đó như thể xin lỗi hoặc cái gì khác trước khi cắm con dao vào bụng tôi.
\’Và. . . Tôi chết rồi sao?\’
Bị phản bội cũng chả phải thứ mới mẻ gì, nhưng thế này thì nó quá tệ rồi. Tôi bất ngờ bị đâm một nhát vào bụng. Chắc là cơ thể tôi không thể chịu đựng nổi nữa ha.
Tôi bật ra một tiếng cười chán nản.
Những năm tháng vật vã sinh tồn, giẫm đạp lên kẻ khác vậy mà lại chết nhảm thế này?
\’. . .Vậy thì cơ thể chết tiệt gì đây?\’
Tôi choáng váng trước thực tế mà tôi chưa từng nghĩ đến. Thực ra, tất cả những điều này có khi chỉ là một giấc mơ thôi và tôi có lẽ đang nằm trong bệnh viện. Tôi đã nghĩ thế, có thể mơ thấy một giấc mơ sống động đến chân thực thế này, ít ra nó cũng có thể mà.
Tôi bật dậy và tìm kiếm xung quanh phòng khách sạn. Tuy nhiên, dù tôi có tìm kiếm thế nào đi nữa tôi cũng không thấy bất cứ con dao hay cái kéo nào. Tôi ném cái ly xuống sàn, thủy tinh vỡ vụn và vương vãi trên đó. Sẽ có chút mệt nếu không dọn nó, nhưng tôi tự hỏi rồi nó sẽ ra sao. Nói thật, tất cả những điều này giống như một giấc mơ hơn là hiện thực.
Tôi cầm lấy một mảnh thủy tinh vỡ và đặt nó lên cổ tay. Máu đỏ ứa ra trên làn da trắng tinh của tôi. Thế này vẫn chưa đủ, nên tôi vung cổ tay mình để máu trào ra.
\”. . .Đau quá.\”
Sao lại đau thế này? Khi tôi nhìn dòng máu đang chảy xuống, tôi nhìn thấy một khuôn mặt lạ lùng trong gương. Khuôn mặt dưới mái tóc nâu mịn gọn gàng nhìn tạm ổn. Nhưng làn da lại quá trắng và cơ thể cậu ta trông gầy khô, chậc chậc, đáng ra cậu nên tập thể dục nhiều lên.