Bốn bề không một bóng người, Minh Tích Nguyệt lặng lẽ nhìn Sở Tinh Lan đang tập trung tìm kiếm manh mối.
Lúc chuyên chú, gương mặt nghiêng của Tinh Lan thật sự rất ưa nhìn, hàng mi dài rũ xuống che đi đôi mắt trong suốt, khiến y ngẩn người.
Đạo lữ của ta đúng là đẹp quá đi mất!
Không hiểu ma xui quỷ khiến thế nào, Minh Tích Nguyệt lại bất ngờ buột miệng nói ra điều vẫn luôn giấu trong lòng:
\”Ta nói này, quan hệ của chúng ta… có thể biến chất một chút được không? Ví dụ như, thành đạo lữ thật sự chẳng hạn. Ta ở tu chân giới cũng đâu có tệ, đúng không?\”
Dù gì y cũng là thiếu tông chủ, nói thế nào cũng không tính là không xứng với Sở Tinh Lan.
Minh Tích Nguyệt không vòng vo, y thích thì chính là thích, từ sau lần hôn lòng bàn tay Tinh Lan trên lưng tiên hạc, y đã không còn giấu giếm tình cảm nữa.
Y còn lén quan sát, phát hiện sau lần đó thái độ của Sở Tinh Lan với y không hề thay đổi, mà y cũng không rõ đó là điều may mắn hay bất hạnh.
May là Tinh Lan không ghét bỏ y, xem ra cũng không giống như ghét nam nhân như miệng cậu nói, y vẫn còn cơ hội.
Nhưng buồn là Sở Tinh Lan dường như chẳng có cảm xúc gì đặc biệt với y, khiến lần mạnh dạn tỏ tình ấy coi như thất bại.
Minh Tích Nguyệt hơi chán nản. Đường truy thê này rốt cuộc phải đi đến bao giờ mới khiến Tinh Lan yêu y đây?
\”Cái bước \’biến chất\’ này hơi to đấy. Mới năm ngoái thôi còn là tình địch của nhau cơ mà.\”
Sở Tinh Lan sững người, đối mặt với lời tỏ tình bất ngờ trong lúc đang đứng cạnh một cái quan tài, trong lòng chợt xẹt qua một tia rung động lạ thường, nhưng cậu vẫn cố chấp không chịu thừa nhận, bày ra phong thái của một vị vương giả cứng miệng:
\”Ngươi rất tốt, cũng rất hiểu ta… kỳ thực chúng ta có thể kết nghĩa huynh đệ, làm huynh đệ suốt đời cũng không tệ.\”
Nói đến chuyện tình địch tỏ tình với mình bên cạnh quan tài, đúng là chỉ có y.
Sở Tinh Lan không rõ cảm xúc mình dành cho Minh Tích Nguyệt là rung động thật sự, hay chỉ là cảm giác thân thiết của đồng môn.
Lời tỏ tình thế này, cậu không dám tùy tiện đáp lại.
Một câu \”huynh đệ tốt\”, suýt chút nữa khiến đạo tâm của Minh Tích Nguyệt nứt toác. Y nhìn Tinh Lan, ánh mắt trở nên tối tăm, quyết định nói rõ ràng lập trường của mình.
\”Lần trước ta hôn lòng bàn tay ngươi, ngươi đâu có ghét đúng không? Sao cứ không chịu nhận là ngươi vì ta mà đoạn tụ đi?\”
\”Ai nói muốn làm huynh đệ với ngươi? Ta chỉ muốn làm nam nhân của ngươi thôi.\”
\”Ý ta là, ta muốn hôn ngươi… ôm ngươi… cùng ngươi mây mưa trên đỉnh Vu Sơn…\”
\”Ta muốn cùng ngươi tận hưởng hoan lạc, làm ngươi khóc trong sung sướng.\”
Sau khi bộc lộ lòng mình, lời Minh Tích Nguyệt càng lúc càng táo bạo.