Tông môn đã lần lượt phái đi không ít đệ tử để tìm kiếm các đồng môn mất tích, nhưng hầu hết đều trở về tay trắng.
Sống không thấy người, chết không thấy xác, cứ như bốc hơi khỏi thế gian vậy.
Bên phía của Sở Tinh Lan cũng có lác đác hơn mười đồng môn cùng đồng hành đi tìm người mất tích.
\”Tang sư huynh, Diệp sư huynh, hai người cũng đến rồi à?\” Sở Tinh Lan nhìn thấy vài gương mặt quen thuộc giữa nhóm người, trong lòng vui lên không ít, ít ra thì không cần phải giao tiếp quá nhiều với người lạ, \”Diệp sư huynh, ngươi còn dắt theo chó nữa.\”
Dắt chó theo thì quá tốt rồi.
Mũi chó thính, tìm người rất có ích.
Không biết tỳ hưu có thể tìm người như tìm linh thảo bảo vật được không?
Sở Tinh Lan liếc nhìn tỳ hưu to cỡ bàn tay đang ngáp ngủ trên vai mình, cảm thấy không thể trông chờ vào một con linh thú vừa mới nở ra, đành phải bỏ qua ý định ấy.
Bóc lột lao động trẻ em sẽ bị trời đánh đấy.
Diệp Khinh Chu dắt theo một con chó vàng lanh lợi, đang ngồi xổm vuốt ve đầu nó: \”Ta mượn Đại Hoàng của sư huynh, nó rất thông minh, nhớ được mùi của các đồng môn, tìm người sẽ dễ hơn một chút.\”
Hắn nhìn thấy tỳ hưu trên vai Sở Tinh Lan đang đội mũ nhỏ ngáp dài, thân là đệ tử của linh thú phong, hắn lập tức nổi hứng thú.
\”Ngươi thế mà ấp nở được quả trứng linh thú đó rồi, Các ngươi đúng là có duyên. Ta là đệ tử linh thú phong mà còn chưa từng thấy loại linh thú này, là linh thú biến dị sao?\”
Sở Tinh Lan thay tỳ hưu nhận luôn: \”Là chuột truy bảo biến dị, bẩm sinh đã xấu xí, đại sư huynh ta làm cho nó một cái mũ nhỏ.\”
Tỳ hưu lập tức phản đối gào loạn.
Nó không xấu chút nào! Nó là con tỳ hưu đẹp nhất đấy!
Hai người hàn huyên đôi câu.
Đại sư huynh nhàm chán đứng bên cạnh, vừa thấy Tang Tịnh Viễn lập tức nở nụ cười tươi rói, khoác vai bá cổ, như huynh đệ chí cốt đi cạnh nhau, miệng than thở đầy vẻ bi thương.
\”Tịnh Viễn, cuối cùng cũng có dịp cùng nhau hành động rồi! Ngươi không biết đâu, ta bị nhốt trong động phủ luyện khí suốt đoạn thời gian qua, suýt chút nữa mệt đến chết theo tổ sư gia luôn đó.\”
Sở Tinh Lan biết Tang Tịnh Viễn và đại sư huynh Cát Kiếm Bình có mối quan hệ tốt, nhưng tận mắt thấy hai người bá vai bá cổ thì vẫn hơi ngạc nhiên.
Dù sao một người lạnh lùng như Tang Tịnh Viễn và một người chuyên gây sự như đại sư huynh nhìn như hai thái cực, thật khó tưởng tượng họ có thể chơi thân với nhau.
Tang Tịnh Viễn vẫn lạnh như băng: \”Kiếm Bình huynh, ra ngoài phải giữ phong thái của sư huynh, đừng để sư đệ sư muội chê cười.\”
Đại sư huynh mặt đầy oán thán, trách hắn tu vô tình đạo biến thành khối băng sống.
\”Lâu thế rồi mà mặt vẫn lạnh tanh, ngươi tu vô tình đạo xong càng ngày càng không thú vị.\”