Ngao Thụy Bằng bỏ kính râm xuống, hôm nay anh mặc một chiếc áo sơ mi trắng, bớt chút vô lại của ngày thường, thêm chút thanh cao nho nhã, Bạch Lộc nhìn mặt anh, hoảng hốt một hồi, mới phản ứng lại được hỏi: “Tại sao anh lại ở chỗ này?”
Xe của anh từ phía sau cô đi ra, đằng sau chính là khu biệt thự, Bạch Lộc có chút kinh ngạc: “anh ở chỗ này sao?”
Ngao Thụy Bằng cười cười: “không phải, anh trai tôi ở chỗ này, anh ấy gần đây bận bịu chuẩn bị hôn lễ, chuyện công ty đều đẩy cho tôi, tôi đến đây lấy mộttập tài liệu.”
anh bình thường rất ít đến đây, không nghĩ đến lần này có thể gặp được cô.
một người ở trên xe, một người đứng bên ngoài, có chút không bình thường, Bạch Lộc mở cửa xuống xe, đứng trước mặt anh: “Chắc anh bề bộn rất nhiều việc phải không?” Cho nên mấy ngày hôm nay mới không có thời gian liên lạc với cô, là như vậy đúng không?
Ngao Thụy Bằng như là nhìn thấu tâm tư nhỏ của cô, cười nhẹ một tiếng, khoé miệng cong lên: “Có chút bận rộn, buổi tối phải bay đến thành phố S.”
Bạch Lộc a một tiếng, cảm giác không khí trở nên kỳ lạ, vi diệu. cô nhất thời không biết nên nói cái gì, chính là ngửa đầu nhìn mặt anh, không vì cái gì cả, chỉ là muốn nhìn thôi.
“Em đến đây tìm anh trai sao?” Ngao Thụy Bằng cũng biết Bạch Cảnh Sâm ở đây.
“Vâng.” Bạch Lộc gật đầu.
Ngao Thụy Bằng nhớ đến lời nói của Bạch Cảnh Sâm mấy ngày trước, anh muốn hút điếu thuốc, phát hiện bao thuốc đã để trên xe, chỉ có thể từ bỏ. một lát nữa anh còn có việc phải xử lý, không còn bao nhiêu thời gian, bất quá anh muốn cùng cô bé trước mặt này nói chuyện.
“Bạch Lộc.”
Bạch Lộc ngây ra một lúc, đây là lần đầu tiên anh gọi tên cô như vậy, cô không hiểu sao có chút căng thẳng: “Dạ, làm sao vậy?”
anh cong khoé miệng: “một lát nữa tôi còn có việc, phải đi ngay.”
Bạch Lộc có chút thất vọng, bất quá rất nhanh liền giơ khuôn mặt tươi cười lên, nói: “Vậy anh mau đi làm việc đi, chờ anh trở về tôi mời anh ăn cơm, tôi còn nợ mà.”
Quả nhiên vẫn là chủ động tìm anh làm chỗ dựa, Ngao Thụy Bằng nở nụ cười, ngay cả đuôi lông mày cũng đầy ý trêu chọc: “Được.”
Bạch Lộc thấy tâm tư của mình lại bị anh nhìn thấu, có chút quẫn cúi đầu, thúc giục anh: “Vậy anh mau đi đi.”
Hai người một trước một sau rời đi, ở giao lộ lúc chờ đèn đỏ, xe của Ngao Thụy Bằng ở bên cạnh xe cô chuẩn bị rẽ trái, cô quay đầu hướng anh vẫy vẫy tay, dùng khẩu hình miệng nói: “Bye bye”, mười phần sức sống.
Ngao Thụy Bằng bị cô chọc cười, nhếch đuôi lông mày cười cười.
một hành động nhỏ với nhau như vậy, Bạch Lộc giống như ăn vụng mật ngọt, nhịn không được cúi đầu cười.
Mấy ngày nay Tần Sâm đi công tác, Bạch Lộc trở lại đoàn làm phim quay phim, vẫn là diễn cùng Lục Tuyết Tâm, tháng 6 thời tiết vô cùng nóng bức, vừa thay đổi quần áo cô đã cảm thấy nóng không chịu được, mặt trời trói trang lại còn bị trói ngồi trong xe, vừa lên xe đã bắt đầu đổ mồ hôi, nóng hoa cả mắt.