Gần đến năm mới thời gia Tinh Lăng ở bên cạnh Ninh Thịnh càng nhiều hơn, có nhiều khi cậu qua đêm đến vài ngày ,không những vậy còn làm rất nhiều việc xấu hổ , tất cả cũng đều là do Ninh Thịnh trổ hết tài của mình ra ,ăn vạ ,năn nỉ giả vờ đáng thương để Tinh Lăng ở bên cạnh cô mà y như rằng lần nào cũng sẽ thành công
Đứa nhỏ của cô vô cùng tốt, cô luôn cảm thán bản thân thật may mắn, nhưng đáng tiếc bữa tiệc nào rồi cũng sẽ tàn, hôm nay là 30, Tinh Lăng phải về nhà cùng ba mẹ em ấy đến nhà ông bà.
Ninh Thịnh đưa Tinh Lăng ra bến xe để cậu ấy về nhà, suốt quãng đường cô cứ ôm cậu bé vào lòng dùng áo khoác lớn của mình bao bọc lấy cả hai, khó khăn mà bước đi trên nền tuyết, Tinh Lăng thấp giọng cười ôm lấy cánh tay cô :\”Mùng ba em sẽ về mà!\”
\”Tận mấy ngày, tôi nhớ em chết mất!\” Ninh Thịnh vùi mặt vào cổ cậu, hơi lạnh của cô phả vào gáy khiến Tinh Lăng ngứa ngáy mà rụt lại, cậu quay đầu lại vuốt ve tóc cô :\”Em sẽ gọi điện cho chị thường xuyên! \”
\”Ừm, xe đến rồi em mau lên đi, đến nhà thì gọi cho tôi, khi đi cũng gọi, đến nhà ông bà cũng phải gọi, đi đâu cũng gọi!\” Ninh Thịnh lãi nhãi dặn dò
Tinh Lăng cười tươi lên gật đầu :\”Không nghĩ sẽ gọi liên tục, giờ giờ khắc khắc em đều sẽ nhớ đến chị!\” cậu hôn lên mặt cô một cái rồi chạy bước nhỏ lên xe
Ninh Thịnh vô thức đưa tay sờ mặt mình nơi mới được hôn lên, hai mắt cô dõi theo chiếc xe đó cho đến khi nó đi khuất, cô liền cất bước đi về, lúc đi cô ôm lấy Tinh Lăng khiến cả người vô cùng ấm áp, bây giờ lại thấy thật lạnh, mới đây thôi mà đã có chút nhớ đứa nhỏ nhà cô rồi
Ninh Thịnh đi về nhà mình thì thấy bốn người đứng nơi đó ,, cũng đã lâu rồi cô không nhìn đến bọn họ như vậy, ở trường cũng chỉ là việc ai nấy làm có đôi khi cũng gặp nhau nhưng đều lướt qua đi, cô có chút khó hiểu không biết bọn họ sao lại đến đây
Ninh Thịnh đi đến gần thì nhìn thấy bốn người vô cùng chật vật, không còn là dáng vẻ cô từng thấy khi trước, Ninh Thịnh cũng chỉ nghĩ vậy mà thôi giờ bọn họ có ra sao cũng đâu liên quan vì đến cô, cô bước đến mở cửa Thần Túc đi đến muốn nắm lấy tay cô nhưng hắn lại sợ cô hắt ra nên rụt rè lên tiếng :\”Ninh Thịnh! \”
Ninh Thịnh dừng lại nhìn bọn họ, cô không nghĩ là cô và bọn họ có việc gì còn để nói với nhau
Bốn người bước lại gần cô lên tiếng :\”Xin lỗi! \”
Ninh Thịnh không hiểu mà hỏi lại:\”Vì chuyện gì?\”
\”Tất cả mọi việc, bọn anh đã làm tổn thương em, xin lỗi! \”
\”Bọn anh không nên vì tư tâm của mình mà khiến em đau khổ!\”
\”xin lỗi em!\”
Bọn họ mỗi người một câu làm cho Ninh Thịnh giật mình, cuối cùng não bọn họ cũng được thông rồi à, nhưng có phải quá muộn rồi không, lời xin lỗi đó hình như đã không còn cần nữa, cô lạnh nhạt nói :\”Không cần xin lỗi, dù sao mọi việc đã qua rồi!\”
\”Không ,bọn anh có lỗi nên cần phải xin lỗi, Ninh Thịnh em bỏ qua cho bọn anh được không, bọn anh cũng chỉ là bị Bạch Liên lừa mà thôi, cô ta ngủ với tên bác sĩ kia làm ra bệnh án giả ,bọn anh chính vì vậy mà bị gạt, bọn anh cũng là bắt đất dĩ, em tha thứ cho bọn anh đi Ninh Thịnh, em không cần phải làm người yêu bọn anh, chỉ cần chỉ cần em muốn thì bọn anh sẽ đến cạnh em, bọn anh không cần gì cả!\”


