Tối ngày hôm nay trong một căn biệt thự, bóng dáng bốn người trong một căm phòng bọn họ nằm nơi đó ánh mắt đau đớn, tất cả đều có chung một suy nghĩ, đã rất lâu rồi bọn họ chưa được gặp cô ấy
Bọn họ nhớ, nhớ Ninh Thịnh, nhớ đến đau đớn
Bọn họ biết Ninh Thịnh đã tìm được người mình thích, mỗi lần đến trường nhìn hai người họ vui vẻ bên nhau bọn họ đều rất khó chịu, lẽ ra người nên ngồi nơi đó với cô là bọn họ, lẽ ra tình yêu của cô phải dành cho bọn họ, lẽ ra tất cả thứ đó phải thuộc về bọn họ
Nhưng bọn họ đã tự mình đánh mất nó, làm tổn thương cô ,xua đuổi cô để rồi thứ bọn họ nhận được lại là sự phản bội, sự lừa dối
Thần Dực nốc cạn một chai bia , vỏ chai lăn lông lốc trong căn phòng, xung quanh vô cùng lộn xộn nhưng cũng chẳng ai có tinh thần dọn dẹp nó
\”Ha, cô ấy thật sự không cần chúng ta nữa rồi! \” Nghiêm Khang ôm đầu đau đớn
Ba người kia nhìn hắn nhưng không nói gì, bọn họ cười khẩy cho sự ngu ngốc của mình
Cánh cửa phòng bỗng hé ra, ánh sáng bên ngoài lọt vào, một người đi đến nhìn bọn họ, người đó vô cùng chật vật ánh mắt cũng có chút tiêu cực nói đúng hơn tất cả bọn họ ở đây đều như vậy
Dáng vẻ của công chúa cùng hoàng tử ngày đó đã biến mất
Bạch Liên đi đến bắt lấy tay Nguyễn Luân khóc nói :\”Ca ca, ca sao vậy, sao mọi người lại không đến thăm em!\” cô ta cúi đầu che giấu sự lo lắng của mình, đã gần một tuần nay bọn họ đều không đến thăm cô ta, cô ta đến trường cũng nhận được tin bọn họ không đi học, khó khăn lắm mới biết được bọn họ đến ở ngôi biệt thự riêng này, cô ta tìm đến muốn đem bọn họ về
Nữa năm nay cô ta đã nhận quá nhiều sự yêu thương nên cô ta không muốn trở về khoảng thời gian trước, tất cả bọn họ đều là của cô ta, cô ta không cho phép bọn họ đi mất
Thần Túc chán ghét nhìn cô ta, hắn loạng choạng đi đến hắt cô ta ra khỏi cánh tay Nguyễn Luân, Bạch Liên vì không phòng bị mà té xuống đất, cô ta không thể tin được mà nhìn Thần Túc, run giọng nói :\”Thần Túc ca ca, ca sao vậy, em là Bạch Liên đây, sao ca lại đẩy em!\’
Thần Túc ngồi xuống dùng tay bốp cằm cô ta nâng lên :\”Diễn, cô diễn nữa đi, để tôi xem cô diễn đến chừng nào!\”..
Bạch Liên hoảng loạn :\”Ca ca nói gì em không hiểu, Thần Túc ca ca!\” cô ta bò đến bên chân Thần Dực nắm lấy muốn Thần Dực bảo vệ mình, nhưng đáng tiếc mọi việc lại không như cô ta nghĩ, Thần Dực chán ghét cô ta đá mạnh chân ,làm xong hắn ta dùng bia đổ vào nơi cô ta vừa mới chạm qua giống như là cảm thấy cực kỳ dơ bẩn
Bạch Liên hai mắt rưng rưng nhìn bọn họ, cô ta bắt đầu điên cuồng ôm đầu là hét :\”Không, đừng đừng mà, aaaa cứu tôi, ca ca đừng..đừng như vậy…Bạch Liên sợ lắm..cứu em..cứu em!\” cô ta nằm xuống đất đưa tay muốn bọn họ ôm lấy mình, nhưng lần này không ai phản ứng lại, chẳng có lời an ủi nào, chẳng có sự dịu dàng ôm lấy nào, cô ta thấy bọn họ cười nhìn cô ta cứ như một con hề đang diễn xiếc vậy


