Giờ ăn trưa khi Ninh Thịnh đi xuống căn tin nhiều ánh mắt đều dõi theo cô sao đó lại xì xào
Đến nơi mua một phần cơm, cô nhìn xung quanh tìm bàn, nhóm người Thần Túc dẫn còn mua cơm theo như thường lệ ai mua cơm trước thì sẽ chọn bàn cho tất cả
\”Ninh Thịnh! \” tiếng gọi khá lớn nên khiến mọi học sinh đều nhìn qua, Ninh Thịnh cũng nhìn đến
Trương Lâm Hạo cười tươi vẫy tay với cô, Ninh Thịnh nhìn một lúc rồi quay đi tiếp tục tìm chỗ
\”Đi thôi!\” Thần Túc đến gần cô nháy mắt một cái rồi đi đến bàn kia của Trương Lâm Hạo, ba người còn lại cũng đi đến đó, Ninh Thịnh nhìn nhìn rồi cũng đi theo
Rầm
Thần Túc đặt mạnh mâm cơm xuống cười thật tươi nói :\” Xin chào!\”
Rầm, rầm, rầm
Tiếp tục ba tiếng va lớn kèm theo ba tiếng xin chào vang lên, Ninh Thịnh yên lặng ngồi xuống, mọi người đều dừng đũa len lén nhìn qua đây
\”Chào mọi người! \” Trương Lâm Hạo tươi cười nhìn qua tất cả, sau đó nhìn qua Ninh Thịnh nụ cười càng tươi hơn, đưa tay lên vẫy chào, Ninh Thịnh nhìn vết bầm tím trên tay thì nhíu mày
Thần Dực cũng nhìn thấy, hắn quay lại nhìn Ninh Thịnh
Trương Lâm Hạo thấy vậy thì cười cười tự nhiên bỏ tay xuống tiếp tục ăn cơm, trên bàn ăn không ai nói gì với ai, có nhiều người muốn xem chuyện vui mà thấy bọn họ cứ như vậy nên tiếp tục ăn cơm
Nhà ăn càng lúc càng đông, nhóm Ninh Thịnh đã ăn xong rồi đang đứng dậy thì bị gọi lại
\”Bạn Ninh Thịnh! \”
Ninh Thịnh nhìn Trương Lâm Hạo trong giọng nói khó khi được nhẹ nhàng :\”Chuyện gì! \”
Trương Lâm Hạo ngạc nhiên khi thái độ của cô thay đổi, trên mặt đỏ ửng, nụ cười tươi hơn :\”mình xin lỗi việc lúc sáng, thật sự không phải lỗi của cậu!\”
Hắn ta nói xong như nhớ đến gì đó, trên mặt có chút khó chịu :\”Việc mọi người nói cậu như vậy mình không biết, lúc nãy mình mới nghe được, cậu đừng giận mình sẽ nói lại với mọi người không phải lỗi của cậu, mình thật sự muốn làm bạn với cậu, được không? \”
\”Vậy sao?\” Ninh Thịnh nhìn hắn ta một lúc rồi đi, Trương Lâm Hạo nhìn theo bóng cô mắt có chút đỏ lên
\”Ninh Thịnh sao em không nói ra, rõ ràng bởi vì cậu ta em mới bị mọi người đồn thổi như vậy mà !\” Thần Túc tức giận hai má có chút phồng lên
Ninh Thịnh nhìn hắn giở tính khí trẻ con thì hơi buồn cười
\”Cậu ta muốn diễn, cứ để cậu ta diễn cho đã, cần gì phải bận tâm, đến một lúc nào đó cậu ta sẽ lộ ra ý định thật sự của mình thôi, bây giờ mà vạch trần quá sớm, có khi lại mất vui!\” Thần Dực lên tiếng
\”Đúng vậy, gần đến ngày thi rồi , cậu ta muốn dùng chuyện này làm khó Ninh Thịnh, nhưng mà cậu ta quên mất, nếu như chúng ta cứ không để ý thì mọi người từ từ cũng sẽ bỏ qua việc này bắt đầu quan tâm đến việc thi thôi!\” Nguyễn Luân cắn một nhánh cỏ trong miệng, có chút nhởn nhơ


