Dùng hình thú lao nhanh về hang, Diệp Phong nhẹ nhàng thả Thẩm Duệ xuống giường đá.
\”Ưm…\”
Thấy Thẩm Duệ khó chịu kêu lên một tiếng,Diệp Phong cứng nhắc tới gần, vươn tay sờ lên trán cậu. Mặt Thẩm Duệ đỏ ửng như bị hung nóng, mồ hôi ướt đẫm trán. Hình như á thú này sốt rồi. Phải mau chóng hạ nhiệt cho cậu ta thôi. Nghĩ là làm, Diệp Phong lao ra khỏi hang, chạy về hướng suối nước. Anh dùng một tấm da thú nhỏ thấm ướt nước rồi trở lại đắp lên trán cậu. Dường như thoải mái, Thẩm Duệ hừ một tiếng thõa mãn,lông mày cũng khẽ dãn ra.
Nhìn bộ dáng vô tư mà ngủ của á thú, Diệp Phong khẽ cong miệng. Anh dùng hình thú chạy ra khỏi hang tìm thảo dược về nấu, sẵn gọi thêm \”anh\” dâu tới giúp. Dù sao cũng là á thú như nhau, \”anh\” dâu cậu chắc sẽ chu đáo hơn.
Thẩm Duệ mơ màng tỉnh dậy. Thấy mình đang nằm trong hang động xa lạ,thì không khỏi nhíu mày:
\” Chuyện quái quỷ gì nữa đây. Mình vẫn chưa bị ăn thịt. Phù. Thật may. Đây chắc là hang động của một bộ lạc nào đó. Thôi, đợi người đến đây cảm ơn một tiếng rồi hỏi đường trở về nhà thôi.\”
Xung quanh im ắng không một bóng người. Ngồi đợi mãi cũng buồn, Thẩm Duệ vươn vai đứng dậy, đi lòng vòng quan sát hang động. Đây là một hang đá rất sạch sẽ,có 1 giường bằng đá, xung quang còn có mấy tấm da thú màu sắc rực rỡ. Ngoài những thứ đó ra, Thẩm Duệ cũng chẳng thấy gì khác. Từ đó cậu biết được, cuộc sống của những con người nơi đây ắt hẳn rất thô sơ.
Đang đưa mắt nhìn xung quanh, Thẩm Duệ nghe thấy tiếng bước chân đang đến gần. Cậu vội ngồi ngay ngắn lại trên giường, đưa mắt nhìn ra ngoài.
\”Cậu tỉnh rồi à? Có thấy khó chịu ở đâu không?\”
Tuy đây là một lời hỏi thăm nhưng giọng điệu người trước mặt lại khô khốc. Hình như…có vẻ không dễ gần cho lắm. Thẩm Duệ âm thầm đánh giá. Trước mặt cậu là một người con trai cao gần 1m9, màu da bánh mật khỏe khoắn lại không kém phần mạnh mẽ,bắp tay rắn chắc nhưng lại không gây phản cảm. Mái tóc anh ta màu xám đen, ngũ quan sắc sảo như một tượng đài điêu khắc. Với vẻ đẹp này nếu ở Trái Đất có lẽ sẽ khiến cho không ít cô gái xĩu lên xĩu xuống. Ngực cởi trần, phần dưới thì được một tấm da thú che lại. Hình như…có hơi hở hang… nhỉ? Thế nhưng dù sao vẫn rất chói mắt. Là một người ham mê cái đẹp, Thẩm Duệ không khỏi xuýt xoa trong lòng.
\” Anh là người đã cứu tôi à? Ban nãy…tôi gặp phải một con hổ rất to. Bị nó dọa xĩu.\”
\” Con hổ đó là hình thú của tôi.\” Thẩm Duệ lạnh nhạt phun ra từng chữ.
Lời ít ý nhiều. Thẩm Duệ đơ ra vài giây. Ai làm ơn đánh cho cậu một cái với. Hình thú là cái quỷ gì vậy? Con người ở đây có thể hóa thú sao? Thật là dũng mãnh. Khiếp sợ chưa được năm giây, Thẩm Duệ nhìn Diệp Phong bằng một con mắt vô cùng ngưỡng mộ.
Nhìn nhóc á thú này thay đổi hết sắc mặt này đến sắc mặt khác. Diệp Phong khẽ cười một tiếng. Hình như…có chút đáng yêu đấy.
\”Tôi là Diệp Phong. Hình thú của tôi rất đáng sợ sao?\”
\”Không. Không. Ý của tôi không phải vậy. Hình thú của anh rất oai. Tôi là Thẩm Duệ. Rất cảm ơn anh đã đưa tôi về đây. \”