Wonwoo biết hắn sẽ không để cậu đi đễ dàng nên cậu phải canh lúc hắn không ở nhà mới có thể chạy thoát.
Lúc cậu bước ra khỏi cửa chính của Kim gia, trời đã tối. Cậu siết chặt chiếc áo khoác, cúi đầu đi nhanh về phía chiếc xe đang đợi bên ngoài.
Ji-soo đứng đó, dựa lưng vào xe, khoanh tay nhìn cậu. Anh không hỏi gì cả, chỉ mở cửa xe và ra hiệu cho cậu lên.
\”Chắc chắn muốn đi?\” Anh hỏi, giọng nhẹ nhàng nhưng đầy ẩn ý.
Wonwoo gật đầu. \”Anh không hỏi tôi tại sao à?\”
Ji-soo thở dài. \”Anh không cần hỏi. Chỉ cần nhìn vẻ mặt em là đủ hiểu rồi.\”
Wonwoo cười nhạt, rồi bước vào xe.
Chuyến xe rời khỏi Kim gia trong im lặng. Wonwoo nhìn ra ngoài cửa sổ, lòng cậu trống rỗng. Cậu không biết tương lai sẽ ra sao, chỉ biết rằng lúc này, cậu không thể ở lại đó nữa.
Mingyu đã phá hủy tất cả.
Và cậu cũng không còn đủ sức để tiếp tục chịu đựng nữa.
Kim Mingyu trở về Kim gia ngay sau một cuộc họp dài, vừa bước vào cửa đã cảm thấy có gì đó không ổn. Không khí trong nhà trống trải một cách kỳ lạ. Hắn nhíu mày, quét mắt nhìn xung quanh, rồi ánh mắt dừng lại ở một người hầu đang cúi thấp đầu, tay run rẩy.
\”Wonwoo đâu?\” Giọng hắn trầm xuống đầy nguy hiểm.
Người hầu lắp bắp, không dám nhìn thẳng vào mắt hắn: \”Cậu… cậu chủ Jeon đã rời đi rồi ạ.\”
Mingyu chết lặng.
\”Rời đi?\” Hắn lặp lại từng chữ, như thể không thể tin được điều đó.
\”Vâng, cậu ấy dọn đồ rồi đi với cậu Hong Ji-soo…\”
Bốp!
Chiếc ly trên bàn bị hắn hất văng xuống đất, vỡ tan tành. Cả căn nhà chìm vào im lặng. Hơi thở của Mingyu dồn dập, pheromone Alpha mạnh mẽ tràn ra khiến mọi người trong nhà đều thấy nghẹt thở.
Hắn siết chặt nắm tay. Wonwoo đã đi thật rồi.
Mingyu lập tức gọi điện cho người của mình. \”Tìm cậu ta. Ngay lập tức!\”
Nhưng khi điện thoại được kết nối, đầu dây bên kia chỉ có một câu trả lời:
\”Thưa ngài, Omega đã được bảo vệ bởi Hong Ji-soo. Chúng tôi không thể tiếp cận.\”
Mingyu ném điện thoại xuống ghế, cảm giác giận dữ cùng hoảng loạn xen lẫn.
Wonwoo đi rồi.
Cậu thật sự bỏ hắn đi.
Tại nhà Ji-soo
Wonwoo ngồi trên ghế sofa, tay ôm bụng, cảm giác vẫn chưa thể tin được mình thực sự đã rời khỏi Kim gia.
\”Em vẫn ổn chứ?\” Ji-soo đặt một ly nước ấm trước mặt cậu.
Wonwoo gật nhẹ, nhưng ánh mắt vẫn có chút hoang mang. \”Em không sao.\”
Ji-soo không nói gì, chỉ ngồi xuống bên cạnh cậu, ánh mắt đầy sự thấu hiểu. \”Mingyu sẽ không để yên đâu. Em biết mà.\”