Mấy ngày sau, Jeon Wonwoo dần hồi phục.
Cậu không nhớ rõ đêm hôm đó đã xảy ra chuyện gì. Trong cơn sốt mê man, mọi thứ trở nên mơ hồ, chỉ có một sự thật rõ ràng—cậu đã bị đánh dấu.
Cảm giác khó chịu trong người đã biến mất, nhưng thay vào đó là một thứ còn đáng sợ hơn: cậu không thể thoát khỏi Kim Mingyu nữa.
Wonwoo ngồi trên giường, bàn tay vô thức chạm lên dấu vết trên cổ. Vết cắn hằn sâu trên làn da, như một minh chứng cho sự chiếm hữu tuyệt đối.
Cậu căm ghét nó.
Cậu căm ghét Mingyu.
Nhưng điều cậu không hiểu là… tại sao hắn lại hận cậu đến vậy?
Tối hôm đó, trong phòng làm việc của Mingyu.
Căn phòng chỉ có ánh đèn vàng nhạt hắt xuống chiếc bàn làm việc lớn. Yoon Jeonghan đứng trước bàn, khoanh tay nhìn người đàn ông đang tựa lưng vào ghế, trên tay cầm ly rượu.
\”Cậu biết không, Mingyu?\” Jeonghan cất giọng, ánh mắt sắc bén. \”Tôi chưa từng thấy ai đối xử tàn nhẫn với Omega của mình như cậu cả.\”
Mingyu khẽ cười, ánh mắt lạnh như băng.
\”Omega của tôi?\” Hắn nhếch môi. \”Jeon Wonwoo chưa bao giờ xứng đáng.\”
Jeonghan nhíu mày. \”Vậy tại sao cậu lại đánh dấu cậu ta? Nếu đã ghét như vậy, tại sao không để cậu ta chết đi?\”
Mingyu im lặng một lúc, rồi đặt ly rượu xuống bàn.
\”Tôi muốn cậu ta phải trả giá.\”
Jeonghan thoáng sững người. \”Trả giá? Vì chuyện gì?\”
Mingyu đứng dậy, bước đến bên cửa sổ. Đôi mắt hắn tối lại khi nhớ về quá khứ.
\”Năm cấp ba… có một người rất quan trọng với tôi đã chết.\”
Giọng hắn trầm thấp, mang theo một nỗi đau âm ỉ.
Jeonghan yên lặng lắng nghe.
\”Hojin… người mà tôi yêu.\” Mingyu siết chặt bàn tay. \”Cậu ấy bị bắt nạt đến mức không chịu nổi nữa. Cuối cùng, cậu ấy đã chọn nhảy xuống từ tầng thượng trường học.\”
Jeonghan nhíu mày. \”Vậy thì liên quan gì đến Wonwoo?\”
Mingyu cười lạnh.
\”Bọn bắt nạt Hojin… đều là đàn em của Jeon Wonwoo.\”
Jeonghan khựng lại.
\”Cái gì?\”
\”Hojin đã kể với tôi. Cậu ấy nói rằng đám người đó luôn lấy danh nghĩa của Jeon Wonwoo để hành hạ cậu ấy.\” Mingyu nghiến răng. \”Bọn chúng nói rằng Wonwoo là người ra lệnh. Wonwoo là người đứng sau tất cả.\”
Ánh mắt hắn tràn đầy căm hận.
\”Tôi đã điều tra. Gia đình Jeon Wonwoo nợ nần chồng chất. Tôi bỏ tiền ra trả nợ cho họ, rồi kéo cậu ta về đây. Tôi muốn Jeon Wonwoo phải trải qua nỗi đau gấp trăm lần những gì Hojin đã chịu.\”
Jeonghan trầm mặc một lúc lâu.
\”Cậu chắc chắn… Wonwoo thực sự là kẻ chủ mưu?\”