YOU ARE READING
Tác giả: 紫舞玥鸢 – Tử Vũ Nguyệt Diên
Thể loại: hiện đại, giới thời trang, cường cường, ấm áp thoải mái, chủ công, 1×1, HE
Tình trạng raw: hoàn
Nguồn: Lâm Phong
Biên tập: Lan Nguyệt
(https://bibua.wordpress.com/on-going/ml-thoi-xan-vuong-toa/)
Truyện re…
Dường như cả hai người đều cố tình quên đi buổi tối hôm đó, ai cũng không nhắc lại.
Tần Diệc vẫn cho rằng, nếu hai người quyết định ở bên cạnh nhau, họ nên dành cho đối phương không gian cá nhân và sự tin tưởng tuyệt đối, mặc kệ vì sao Nhan Quy giữ kín như bưng về chuyện Thẩm Thư Đàm, hắn vẫn thủy chung tin tưởng người yêu của mình.
Sáng sớm hôm sau, Nhan Quy mua bữa sáng về ăn cùng Tần Diệc, theo thường lệ lái xe trở hắn cùng tới công ty.
Tối hôm qua Tần Diệc ngủ không ngon, cả đường đi đều lơ mơ, hắn vừa yên lặng nhìn những tòa nhà cao tầng san sát ngoài cửa kính vừa nghĩ, có lẽ hắn cũng nên đi thi lấy bằng lái.
Mấy ngày tiếp theo đều bình tĩnh như thường, cuối tuần, Nhan Quy đến nhà Tần Diệc ở cả ngày, hai người lại khôi phục sự thân mật như lúc trước, như thể những việc không thoải mái đều chưa từng xảy ra.
Nơi nghỉ ngơi của công ty là một khu vực rộng rãi sát cửa sổ trên tầng 33, Kỷ Hàng Phong chọn một chỗ ngồi hai người, trước tiên cẩn thận dùng chiếc khăn ướt duy nhất lau tay, sau đó mới mở ra hộp cơm trưa nóng hổi, từng thìa từng thìa đưa lên miệng, không thèm chớp mắt, nhai kĩ nuốt chậm.
Lát sau, Tần Diệc bưng phần cơm của hắn đi tới, ngồi xuống phía đối diện, thuận tiện đưa cho người kia một lọ nước khoáng, chính mình thì hút sữa.
Kỷ Hàng Phong ngẩng đầu lên quét mắt nhìn hắn một thoáng, thấy trên cốc sữa in ba chữ lớn đầy màu sắc, vị dâu tây.
Anh ta rốt cuộc nhịn không được nói một câu: \”Mày biết không, những nam nhân vật chính đẹp trai ngầu xì bình thường đều uống cà phê chứ không phải là sữa dâu tây!\”
Tần Diệc ngoáy ngoáy lỗ tai, gác chân trái lên đùi phải, dựa lưng vào ghế, chân còn lại gác lên chiếc ghế đối diện một cách cực kỳ bất nhã, chậm rãi nói: \”Thế anh có biết là chỉ có diễn viên quần chúng mới uống nước khoáng hay không?\”
Ánh mắt Kỷ Hàng Phong biến đổi, hít sâu một hơi, chuẩn bị thao thao bất tuyệt giáo huấn thằng ôn dám coi khinh nước khoáng này một tràng.
Ai ngờ, khi hắn đang định bật kỹ năng lải nhải, Tần Diệc lại gắp một đống thịt gà nhét vào miệng hắn.
\”Ăn cơm, ăn cơm, lúc ăn thì không nên nói, biết không?\” Tần Diệc bưng cơm trưa, không thèm để ý đến ánh mắt căm tức của Kỷ Hàng Phong, thản nhiên ăn tiếp.
Ngay trong lúc hai người đang liều mạng tranh giành đồ ăn, một loạt những âm thanh ồn ào líu ríu truyền đến từ quầy cơm cách đó không xa, hình như là vài người mẫu nữ mới vào công ty.
Vốn những âm thanh loại này đối với bọn họ mà nói đều như không, thế nhưng một cô bé trong đó nhắc tới ba chữ Thẩm Thư Đàm lại gợi sự chú ý của Tần Diệc.
Hắn lập tức dựng lỗ tai lên, cố gắng nghe những lời đối thoại loáng thoáng.
\”…….Cậu nói buổi sáng nhìn thấy Thẩm Thư Đàm? Là Thẩm Thư Đàm đó á?\”
\”Đương nhiên, trừ anh ấy ra thì còn có ai nữa? Ngay trong phòng huấn luyện chuyên dụng tầng 37 luôn.\”
\”Không thể nào, phòng huấn luyện chuyên dụng trên tầng đó làm sao mấy người mới như chúng ta vào được.\”