Thời Không Series: Niết Bàn 《Joongdunk, Pondphuwin》 – Ngoại truyện 2: Ghen xíu đi mà ter – Đọc Truyện Đam Mỹ Hoàn​

Thời Không Series: Niết Bàn 《Joongdunk, Pondphuwin》 - Ngoại truyện 2: Ghen xíu đi mà ter

Từ ngày Dunk Natachai quyết định sẽ theo đuổi Joong, Joong luôn trong trạng thái thấp thỏm không yên. Vì sao lại như thế nhỉ?

Rõ ràng Dunk dù bận tối mặt tối mũi, ngày ngày vẫn dành chút thời gian quan tâm cậu kia mà. Là do, gặp không đủ nhiều ư?

Nhưng các buổi lịch trình kín, các event và các buôit workshop, buổi luyện hát, nhảy cho LOL vẫn diễn ra, và Joong vẫn được gặp Dunk ít nhất 4 ngày trên tuần. Mỗi ngày đều sẽ nhận được các thể loại quan tâm, yêu thương của Dunk, như gọi điện báo cáo lịch trình, như gọi đồ ăn ngon gửi đến cho Joong, hay chỉ là mở máy điện thoại gọi video cho nhau, rồi ai làm việc nấy, lâu lâu ngước nhìn nhau cười cũng đủ ấm áp rồi. Rõ ràng dù không gặp thường xuyên, không quấn quít như lúc trước vì Dunk bận chạy đề án tôta nghiệp, thì sụe hiện diện của Dunk trong cuộc sống hằng ngày của Joong vẫn luôn mạnh mẽ như vậy kia mà. Vậy mà Joong cứ bồn chồn lo lắng.

…..lý do vì sao thế nhỉ?

Hôm nay, sau khi kết thúc Outing ba ngày, Joong bị ốm nặng, cậu bị lây bệnh từ dịch cảm mà rất nhiều ngươig trong công ty đều bị. Nằm cô đơn một mình trong bệnh viện, nắm chặt chiếc điện thoại nóng bừng bừng vì vừa gọi suốt mấy tiếng tỉ tê tâm sự với Dunk, Joong lăn qua lộn lại trên giường, trong lòng mãi vẫn không nâng cảm xúc của mình lên được, cảm giác bị tụt mood đeo bám Joong dai dẳng, là do bệnh sao? Không phải, Joong không dễ bị bệnh tật quật ngã thế đâu. Là do cô đơn sao? Cũng không hẳn, vì dù nằm bệnh viênn một mình, bác sỹ cũng vì an toàn của bệnh nhân nên không cho ai vào thăm khám, nhưng Joong vẫn liên tục nhận được sự quan tâm của mọi người. Không chỉ mẹ và Dunk thay nhau gọi cậu liên tục ngày đêm, còn có câc anh em bạn tốt, như người cùng chung hoàn cảnh por Earth, por Mix, por Jack, pí Tê, khứa Pang Pond cùng bé mèo nhà nó Phuwin, rồi bao nhiêu anh em đồng nghiệp gần xa và các fan liên tục gửi tình yêu thương tới cho Joong, nên Joong không mấy cô đơn. Đương nhiên, cậu vẫn sẽ buồn khi mình chẳng có ai bên cạnh chăm lo cho miếng ăn, giấc ngủ, ngườ bệnh thì dễ yếu lòng mà, nên vẫn có buồn tí tẹo. Nhưng cảm giâc bồn chồn lo lắng trong lòng Joong, Joong khẳng định nó không phải do bệnh mà ra.

Xuất viện rồi, chạy tới ôm chầm lấy Mèo trắng trắng mềm mềm của mình, Joong cảm nhận được khoảng trống vắng trong lòng đang được lấp đầy lại, dòng nước ấm áp bơm vào, từng chút một, khỏa lấp nỗi khó chịu, vỗ về trái tim Joong lần nữa. A, quả nhiên chỉ khi ở cạnh Em yêu, mới cảm thấy sống lại, thỏa mãn. Chắc phải sớm bắt em ấy về nhà gấp thôi. Ước gì có đèn pin thu nhỏ của Đoraemon nhỉ, thu nhỏ Dunkdunk lại, bỏ vào túi áo trái, sát bên ngực, ngày đêm mang theo bên mình.

Joong vừa nghĩ vậy, vừa níu tay quyến luyến Dunk, khi đã ôm bù đủ cho mấy ngày bệnh, và đang bị Dunk đuổi về nhà nghỉ ngơi. Lí do được Dunk đưa ra rất rõ ràng, bận. Dunk bận sắp phát điên, còn một ngày nữa tới ngày đi quay phim ở Chiangmai rồi, mà project của cậu lại xảy ra vấn đề, Dunk biết sẽ phải thức nguyên đêm cho công việc, cho nên, để không làm Joong, người vừa bệnh dậy có thể ngủ yên giấc, cậu đành đuổi Joong về nhà của cậu ấy. Mặt Joong mếu máo làm nũng, chơi xấu câc kiểu vẫn không làm Dunk xiêu lòng. Ủ rũ lừa Dunk một nụ hôn sâu đến thở hổn hển, mới vừa lưu luyến bịn rịn, đi một bước ngoái đầu ba lần rời đi. Nhìn bóng dâng cún bự cụp đuôi buồn xo như vậy, Dunk vừa thương vừa tức. Lắc lắc đầu, Dunk lại tiếp tục tập trung chiến đấu cho deadline.

Đang có 0 bình luận
Image

Lời bình luận giới hạn từ 15 đến 500 kí tự.