BẠN ĐANG ĐỌC
Tên gốc: 龙凤密情
Tác giả: Mộng Hữu Thư (梦有书)
Nguồn: wukongkanshu
Tag: Đam mỹ, cao H, cổ đại, huyền huyễn, tiên hiệp, song tính, song jj, từ ngữ thô tục.
Chưởng môn kế vị tiên môn Vân Lĩnh đều phải trấn thủ dưới đáy vực Hàn Phong ba năm, Phượng Vân Kha…
#cổtrang
#danmei
#huyềnhuyễn
#songjj
#songtính
#thôtục
#tienhiep
#đam
#đammỹ
Trời hừng sáng, Phượng Vân Khanh tỉnh lại từ chiếc giường phủ kín đệm chăn diễm lệ, lưng y dựa vào lòng ngực Trì Uyên, trên eo là cánh tay Trì Uyên đang ôm chặt lấy mình.
Động đậy thân thể, phát hiện một bộ phận không biết xấu hổ nào đó vẫn còn cắm trong cơ thể mình, y ửng đỏ mặt nhẹ nhàng di chuyển, muốn làm thứ đó rút ra khỏi người mình.
Chân dài của Trì Uyên dang ra, dùng sức kéo y trở lại, cặc bự lập tức trở về vị trí cũ: \”Ưm!! ~~ đồ khốn ~ dậy đi ~\”
Trì Uyên lười biếng hôn lên tóc y: \”Không vội, Khanh Khanh, ta cứng rồi ~\”
Phượng Vân Khanh ngượng ngùng giãy giụa: \”Không, không được ~ đã nói phải xử lý cho xong chuyện ma khí rồi nhanh chóng trở về tiên môn Vân Lĩnh.\”
Trì Uyên rút cặc ra lật người y qua đối diện với mình, hai con cặc lại cắm vào hai cái lỗ dâm: \”Chuyện ma khí không cần gấp, Khanh Khanh, ta muốn địt ngươi.\”
\”Ưm! ~ ~ ~ khốn kiếp!\”
\”Rầm! Mục Quyết a a a ~~~~ ưm a a không làm nữa ~~~ nát rồi ~~~ người xấu ha a a ~~ đừng làm tư thế này ~~\”
… Giọng nói này…. Quả thật là Thất sư đệ! Thất sư đệ yêu đương với tông chủ Ma tông từ khi nào!?
\”Ưm! Đừng ~ Trì Uyên ~ đừng đột nhiên ưm ưm a a a ~ ~ không thể ~ không thể đột nhiên ưm ưm ưm ~ ~ nhanh như vậy ~ ~\”
Trì Uyên đắc ý cười xấu xa: \”Khanh Khanh, chúng ta thi đi ~\”
Phượng Vân Khanh bởi vì khoái cảm mà nóng lên, thứ bên trong cơ thể quả thật là quá xấu xa rồi, thọc lung tung trái phải bên trong lồn dâm, vừa làm y càng lúc càng nứng, rồi lại không cho y thỏa mãn, Phượng Vân Khanh hơi hơi há miệng ra thở hổn hển: \”Ưm ~ ~ ~thi cái gì?\”
Con cặc bên trong lồn non cắm vào tử cung xoay tròn nghiền áp, đầu cặc thô to căng đầy cả tử cung, Phượng Vân Khanh không nhịn được nhắm mắt lại ưỡn mông hùa theo động tác của hắn.
Trì Uyên ôm bờ mông tròn trịa của y dán chặt vào háng mình, lồn cặc hai người dinh chặt vào nhau. Trì Uyên giữ nguyên tư thế này không rút ra, chỉ dịu dàng quấy tròn trong hai cái lỗ dâm: \”Thi xem chúng ta và cách vách ai lâu hơn ~\”
Lúc hắn nói lời này không hạ giọng, bọn họ đều không phải người thường, đương nhiên nghe thấy rõ ràng, cách vách dường như còn truyền đến một tiếng cười khẽ.
Phượng Vân Khanh ngơ ngác nhìn hắn: \”Ngươi… Ngươi không biết xấu hổ!\”
Trì Uyên hung hăng quấy mạnh một cái, Phượng Vân Khanh lập tức bủn rủn nói không ra lời, bụng nhỏ bằng phẳng bị căng đến nhô lên, Trì Uyên nâng eo y nâng y dậy, còn hắn lại nằm xuống: \”Khanh Khanh, liên quan đến tự tôn của đàn ông ~ chúng ta phải biểu hiện cho thật tốt đó, lần này đổi thành ngươi ở trên, nhất định phải thắng nha ~\”
\”Thắng ~ thắng cái đầu ngươi ư ~ ~\” Tư thế này làm lỗ dâm của Phượng Vân Khanh cắm thẳng xuống thân cặc, đã hoan ái mấy năm nhưng bọn họ vẫn chưa dùng tư thế này, Trì Uyên thích nhất là đè lên người y, hoặc là biến thành nửa nguyên hình quấn lấy y, vì thế hai người cũng không biết, hóa ra tư thế này lại vào sâu được như vậy.