Hôm nay Dunk cuối cùng cũng được xuất viện, cậu vui mừng vô cùng vì thật sự quanh quẩn trong phòng bệnh mấy ngày qua đã khiến bản thân chán ngấy. Cậu nhớ không khí dễ chịu bên ngoài, nhớ ngôi nhà thân yêu và nhớ mọi người lắm rồi. Từ hôm tỉnh dậy đến nay, P\’ Saint đã ở cạnh chăm sóc rất chu đáo giống như vốn dĩ trước nay vẫn vậy không thay đổi. Cậu và Saint hợp nhau trong mọi sở thích, P\’ Saint lại thân thiết, biết quan tâm mọi người nên làm cậu mỗi khi ở cạnh đều thấy thoải mái vô cùng. Sau một tuần nghỉ ngơi và tẩm bổ, bây giờ Natachai đã thấy bản thân khoẻ mạnh và đầy năng lượng và muốn nhanh chóng được quay trở lại làm việc dù Saint ra sức ngăn cản muốn cậu nghỉ ngơi thêm. Cậu thực sự nhớ mọi người lắm, việc chỉ ngồi yên một chỗ thật sự giết chết cậu mất thôi.
Sau mấy ngày liên tiếp phải chăm sóc cho tên ma men Joong Archen này, Aden cũng sắp chịu hết nổi rồi. Không biết kiếp trước nợ nần gì nó mà kiếp này mỗi khi có chuyện buồn bực gì nó đều đến Hidden Agenda này làm loạn cả. Aden lắc đầu, ngao ngán nhìn dáng vẻ bệ rạc của thằng bạn thân mình mà cảm thán.
Dunk cuối cùng cũng quay lại chỗ làm sau thời gian nghỉ ngơi khá dài, cả người tràn trề năng lượng và thực sự vui vẻ khi gặp lại mọi người. Lần trở lại này cậu không còn những deadline ngập mặt, không bị sai vặt chạy hết nơi này nơi kia cũng chẳng có những đêm tăng ca mệt mỏi và đặc biệt không còn bị người nào đó quấy rầy, tìm cậu kiếm chuyện. Một vài hôm đầu, cậu thật sự thoải mái vô cùng, cả ngày đầu óc nhẹ nhàng không chút áp lực nào nhưng những ngày sau đó Dunk thực sự cảm thấy trống trải một chút, chân tay cũng thừa thãi hơn. Dunk không còn chạm mặt Joong dù là vô tình trên đường hay là kiếm chuyện ở công ty như trước. Hắn như biến mất hoàn toàn khỏi thế giới xung quanh làm cậu cũng gợn lên chút cảm giác lạ lẫm trong lòng nhất thời không quen.
Joong tỉnh dậy vẫn thấy đầu óc quay cuồng choáng váng, đã mấy ngày rồi cậu luôn thức dậy theo cách này, có điều càng uống càng thấy tỉnh táo, càng muốn say càng thấy nhớ người đó hơn. Có lẽ cậu một điều gì đó mới mẻ hơn hoặc chí ít cũng tránh khỏi không khí ngột ngạt đang bao trùm lúc này. Joong rút điện thoại từ trong túi và bấm gọi.
\”Alo!\”
\”Tao nghe?\”
\”Mày đang ở đâu đấy, tao xuống chỗ mày được không?\”
Joong vừa kết thúc cuộc gọi của với Pond liền xếp gọn mấy bộ quần áo vào túi xách rồi nhanh chóng lái xe đi. Từ ngày Pond với Perth chuyển xuống tỉnh thực tập, Joong cũng chưa được gặp bạn lần nào thật sự có chút nhớ. Dù cậu không thiếu bạn nhưng mấy đứa hợp cạ như này thì không phải tìm đâu cũng thấy. Chỗ Pond đang ở cách cậu khá xa nên cậu muốn đến trước trời tối thì bắt buộc phải đi chuyển ngay từ bây giờ. Ánh nắng buổi sáng dịu mắt và không khí mát mẻ mang cậu cách xa dần thành phố đông đúc và cũng kéo theo tâm trạng cậu nhẹ xuống mấy phần. Joong hạ kính xe xuống một chút, tận hưởng chút trong lành buổi sáng, cơ thể mệt mỏi của cậu chắc cần một khoảng thời gian tự chữa lành rồi. Trái tim ai kia chưa kịp mở cửa với cậu đã phải tự đóng cửa con tim đang đong đầy khát khao của mình lại trong âm thầm rồi. Mà chính ra họ có chừa ra kẽ hở nào cho cậu có thể chen chân vào đâu, từ lúc bắt đầu đến nay chưa từng một lần nhìn về phía cậu. Phải rồi, không một ngày nào thiếu người kề cạnh, nhẹ nhàng chăm sóc, nâng niu thì hà cớ gì phải để mắt đến một kẻ không có mấy khi thốt ra được lời nào tốt đẹp như cậu cơ chứ. Joong lắc đầu tự cười khổ trong lòng. Là cậu tự đa tình thôi!