Trên bàn đặt một bát mì với trứng trần, Lâm Tử Diên không dám quá ồn ào, chỉ ngồi trước bàn lẳng lặng hưởng thụ bữa khuya của mình.
Cô nếm thử, đôi mắt sáng ngời, sau đó nói: \”Anh lén học nấu nướng từ bao giờ thế?\”
Thẩm Tư Viễn ngồi đối diện cô: \”Biết em thích mì anh nấu từ trước, chắc anh đã sớm để lộ tay nghề.\”
Tuy rằng chỉ là một bát mì với trứng trần đơn giản, nhưng vào ban đêm lại là mỹ vị khó có được.
Lâm Tử Diên quét sạch bữa ăn khuya trong mấy phút.
Thẩm Tư Viễn thấy cô ăn uống không tệ, bèn hỏi:
\”Ăn nữa không?\”
Lâm Tử Diên suy nghĩ rồi kiềm chế nói: \”Thật sự không ăn được nữa.\”
Nghe vậy, người đàn ông chỉ cười rồi giúp cô thu dọn bát mì trước mặt, sau đó lại bắt đầu rửa bát.
Thấy Thẩm Tư Viễn làm việc nhà, Lâm Tử Diên nhịn không được mà chống má thưởng thức.
Thẩm Tư Viễn trên thương trường được người người ngưỡng mộ lúc làm việc nhà trông cũng thú vị.
Anh xắn tay áo gọn gàng, tuy đêm nay uống hơi nhiều rượu nhưng cũng không ngăn được anh làm việc nhà.
Chắc là để ý thấy ánh mắt của Lâm Tử Diên, Thẩm Tư Viễn làm xong lại đi đến bên cạnh cô.
Anh lấy giấy lau tay rồi ném vào thùng rác, nghiêng đầu nhìn cô: \”Sao nãy giờ cứ nhìn anh vậy?\”
\”Em đang nghĩ, sao anh làm gì cũng giỏi thế?\”
Thẩm Tư Viễn chồm đến hôn lên môi cô: \”Em đang nói mặt nào?\”
\”…\” Cô phát hiện bầu không khí hơi sai sai, đôi mắt lóe lên: \”Em đang bảo là anh lên được phòng khách xuống được nhà bếp.\”
Người đàn ông cúi đầu cười: \”Chắc em cũng biết anh đang muốn hỏi gì.\”
Thấy mình há miệng mắc quai, Lâm Tử Diên gật đầu đối phó, nhỏ giọng than thở: \”Giỏi hết, được chưa?\”
Nói xong, vành tai cô cũng bất giác đỏ lên.
Thẩm Tử Viễn xem giờ: \”Không còn sớm nữa, hay đêm nay anh nghỉ lại chỗ em nhé?\”
\”Hồi trước anh không có thói quen ở lại đây mà?\”
\”Đó là lúc trước, bây giờ em ở đây không có ai bên cạnh, anh không yên tâm.\”
\”Sao thế được, ba mẹ em đều ở bên cạnh, rất an toàn.\”
Thẩm Tư Viễn nhìn cô một lúc rồi chậm rãi mở miệng: \”Chẳng nhẽ em bắt anh nói là anh muốn ngủ cùng em?\”
Lâm Tử Diên bị anh nhìn đến không chịu nổi, đang định gọi anh lên lầu, cơ thể Thẩm Tư Viễn lại tiến đến, hôn cô trên sofa.
Lâm Tử Diên vừa bị hôn, vừa hốt hoảng.
Cô bất giác nhìn về phía cầu thang, chỉ sợ trên lầu bỗng nhiên có người đi xuống.
Chỗ này rất bất tiện, cho dù đã là vợ chồng nhưng nửa đêm bị người khác bắt gặp đang hôn nhau cũng sẽ ngại ngùng.
Vì thế, Lâm Tử Diên cắn nhẹ lên môi anh, nhỏ giọng thúc giục: \”Anh có lên lầu không đây?\”
Thẩm Tư Viễn nhướng mày đáp: \”Lên.\”
Thật ra Thẩm Tư Viễn không hay đến nhà cô ở bên này lắm.
Đây là căn nhà Lâm Tử Diên đã sống từ bé đến lớn.
Tuy đã lâu không đến, nhưng lúc đi vào vẫn thấy ấm áp.
Thẩm Tư Viễn dạo một vòng quanh phòng, thấy được rất nhiều món \”đồ cổ\”.
Thậm chí Lâm Tử Diên còn thấy anh cầm lên chiếc cúp khẩu ngữ giao tiếp hồi cô học trung học lên, cô cười nói: \”Lúc trước em không ngờ thời gian lại trôi nhanh như vậy, thứ cũ kỹ này còn đặt ở đây, xem ra sau này phải dọn dẹp lại một chút.\”
Thẩm Tư Viễn: \”Không cần dọn dẹp, đây đều là những thứ quý giá.\”
Anh xoay người lại, mỉm cười nói: \”Nếu em muốn, anh có thể mua lại những thứ này với giá cao.\”
Dù sao thì mấy thứ này cũng chứa đựng hồi ức và kinh nghiệm của cô.
Đối với Thẩm Tư Viễn, đây đều là những thứ vô cùng quý giá.
Thẩm Tư Viễn: \”Hơn nữa, nếu sau này sinh con, có thể đưa mấy thứ này cho con xem, chắc chắn con cũng sẽ thấy hứng thú với sự xuất sắc của mẹ mình.\”
Nói đến con, Lâm Tử Diên nhất thời nổi hứng:
\”Anh mong con chúng ta sẽ trông như nào?\”
Thẩm Tư Viễn: \”Chuyện này anh không đoán được, nhưng ai cũng mong chờ một sinh mệnh mới do hai người yêu nhau sinh dưỡng. Trước đây anh cũng từng tưởng tượng dáng vẻ con của chúng ta, nếu có thể, anh hy vọng con sẽ giống em nhiều hơn một chút, dù trai hay gái thì chỉ cần con xuất hiện đã rất có ý nghĩa rồi.\”
Lúc Lâm Tử Diên nghe những lời này rất xúc động, chẳng qua…
Sau này cô phát hiện lúc Thẩm Tư Viễn đi mua sắm hoặc lướt web đều sẽ dừng ở hình mấy bé gái rất lâu.
Lâm Tử Diên thầm nghĩ, người này ngoài miệng không thừa nhận, nhưng chắc trong lòng vẫn muốn một áo bông nhỏ.
Tháng năm.
Thời tiết thành phố G dần ấm lên.
Lâm Tử Diên vốn đang chăm hoa trong vườn, Thẩm Tư Viễn ở bên cô.
Bỗng nhiên anh nhận được điện thoại.
Hóa ra là ba Tạ Tinh Văn tìm anh hỏi thăm tình hình gần đây của cậu ta.
Gần đây người của nhà họ Tạ không thể liên lạc với cậu ta, Tạ Tinh Văn suy sụp một thời gian, có vẻ vẫn còn chìm đắm trong ám ảnh thất tình.
Đối lập chính là, gần đây Cố Dịch Diệp thăng chức tăng lương, mỗi ngày đều vui vẻ.
Kết thúc cuộc gọi, Lâm Tử Diên tò mò nhìn qua hỏi: \”Làm sao vậy?\”
Thẩm Tư Viễn: \”Ba Tạ Tinh Văn bảo anh đến xem thử, bọn anh là bạn cũ, không thể từ chối, anh đi một chuyến.\”
Lâm Tử Diên lập tức buông kéo trong tay xuống, nói: \”Em cũng đi.\”
Thẩm Tư Viễn nhìn cô, khóe môi nhếch lên.
Đương nhiên anh biết tâm tư của cô, giờ bụng cô đã lộ rõ nên cũng không dám đi linh tinh một mình, nhưng ở mãi trong nhà thì rất buồn chán, nên lần này được ra ngoài, cô đương nhiên phải nắm bắt cơ hội.
Hơn nữa ra ngoài cùng Thẩm Tư Viễn rất an toàn, không có gì phải lo lắng, dù sao người đàn ông này cũng sẽ giải quyết mọi vấn đề cho cô.
Nhìn vẻ mặt cô vô cùng muốn ra ngoài, Thẩm Tư Viễn cũng đành gật đầu: \”Được.\”
Lúc ngồi trong xe Lâm Tử Diên vẫn không nhịn được nhắn tin cho Cố Dịch Diệp, nói chuyện chút nữa cô sẽ đến chỗ Tạ Tinh Văn.
Cô tưởng Cố Dịch Diệp sẽ không có hứng thú với chuyện này, kết quả sau khi nhắn tin, Cố Dịch Diệp trả lời lại rất nhanh.
\”Tên khốn đó vẫn còn suy sút?\”
\”Sao không chút tiền đồ nào thế, để bà đây đến chỉnh đốn cậu ta.\”
Vì vậy, Lâm Tử Diên lo lắng nhìn điện thoại, không biết lát nữa sẽ xảy ra chuyện gì.
Cô sờ sờ bé cưng trong bụng mình, dặn dò:
\”Nhân lúc con còn chưa ra đời, đưa con đi xem chuyện đời.\”
Thẩm Tư Viễn cười nhìn qua: \”Để nó biết trước nỗi phiền toái của tình yêu, về sau đừng yêu sớm.\”
Lâm Tử Diên vỗ nhẹ lên tay anh: \”Anh nói bậy bạ gì đó?\”
Thẩm Tư Viễn: \”Anh đùa thôi.\”