Sáng sớm, Trang Duy đã bị chuông điện thoại đánh thức, tối hôm qua cậu lên mạng xem phim nên ngủ khá muộn, sáng nay không dậy sớm nổi. Mò tìm điện thoại di động trên đầu giường, Trang Duy trực tiếp nhận cuộc gọi.
\”Alo?\”
\”Vẫn chưa rời giường sao?\”
Giọng nói mang theo ý cười từ đầu bên kia truyền đến khiến Trang Duy tỉnh táo ngay tắp lự.
\”Anh Húc?\” Trang Duy liếc nhìn đồng hồ, ngồi dậy, khóe miệng cũng gợi lên ý cười.
\”Là anh, quấy rầy em nghỉ ngơi à?\” Giọng nói của Văn Phương Húc càng thêm ôn hòa, giống như đang dỗ ngọt trẻ con.
\”Không có, anh về nước rồi sao?\” Trang Duy hỏi. Cậu đi về trước, còn Văn Phương Húc vì bận công tác khảo sát ở châu Phi cho nên đã một thời gian bọn họ vẫn chưa liên lạc với nhau.
\”Ừ, mới về sáng hôm qua, vừa hết bị lệch múi giờ liền gọi ngay cho em đây\” Giọng của Văn Phương Húc rất êm tai, lại thêm cách nói chân thành rất dễ khiến người nghe cảm thấy vui vẻ.
Ý cười của Trang Duy càng sâu hơn \”Em cũng đâu có chạy đi đâu, lúc nào anh tìm em cũng được\”
\”Cũng không hẳn\” Văn Phương Húc hỏi \”Trưa nay có rảnh không? Mời em đi ăn cơm\”
\”Được\” Cùng ăn trưa với Văn Phương Húc, Trang Duy đương nhiên sẽ đồng ý.
\”Lát nữa anh gửi địa chỉ đến di động của em, là một nhà hàng mới mở, dẫn em đi ăn thử\” Văn Phương Húc nói \”Anh đã đặt sẵn chỗ rồi, 11 giờ đến là được\”
\”Ok, buổi trưa gặp lại\” Trang Duy cười trả lời.
Nhà hàng Văn Phương Húc đặt trước là một quán cơm gia đình rất dễ tìm. Nhà hàng hai tầng màu lam đậm trang trí rất đặc biệt, hoa cỏ đầu thu không rực rỡ như lúc giữa hè nhưng lại khiến khoảng sân càng thêm xinh đẹp. Chỉ nhìn từ bên ngoài, nơi này càng giống với một biệt thự tư nhân hơn làm người ta có cảm giác thanh nhàn tao nhã. Trên đầu tường chỉ có một tấm bảng gỗ không lớn khắc tên của nhà hàng biểu hiện đây là nơi kinh doanh.
Lúc Trang Duy đến đây, Văn Phương Húc đã đứng chờ cậu ngay cửa, lúc này thời tiết cũng đã dịu nhưng buổi trưa vẫn còn nóng, chỉ là không đến nỗi không thể đứng ở ngoài được.
\”Sao lại không vào trước?\” Trang Duy từ trên taxi bước xuống, mỉm cười hỏi.
\”Muốn đợi em ở đây\” Văn Phương Húc đi tới cạnh cậu, tỉ mỉ đánh giá một lượt \”Gầy\”
\”Trời nóng khẩu vị cũng kém đi một chút\” Trang Duy cười cười, cũng quan sát Văn Phương Húc tây trang phẳng phiu \”Anh Húc đúng là rắn rỏi hơn không ít\”
Văn Phương Húc năm nay vừa đúng ba mươi, diện mạo vô cùng đoan chính khiến người ta cảm thấy rất đáng tin cậy. Trang Duy mặc dù chênh lệch vài tuổi với Văn Phương Húc nhưng cũng xem như là cùng lớn lên từ nhỏ, ba của Văn Phương Húc và ba của Trang Duy đều quen biết nhau, khi Trang Duy còn nhỏ hai nhà là hàng xóm, Văn Phương Húc chăm lo cho cậu không ít. Sau khi mẹ của Trang Duy qua đời, Văn Phương Húc càng thêm chăm sóc cho cậu. Cho nên trong lòng Trang Duy, Văn Phương Húc có vị trí rất quan trọng, có thể nói là như cha như anh, thậm chí còn hơn cả cha anh…