Ngụy Đại Quân nhìn thấy vẻ mặt đau đớn đến méo xệch đi của cậu, cuối cùng cũng có chút lương tâm, bấm nút dừng lại. Côn thịt giả nhẹ nhàng rút ra, hậu huyệt bị nông rộng thành một cái hố nhỏ, nhớp nháp rỉ bạch dịch. Các cơ hoành đỏ lựng của cậu giờ đây có thể nhìn bằng mắt thường, trơn ướt và gợi cảm.
Hắn nhìn cái sắc trắng của dòng dịch nọ mà cực kỳ ngứa mắt, cất giọng lạnh tanh chất vấn:
\”Chậc, có vẻ vệ sinh vẫn chưa sạch lắm… Bạch dịch còn sâu ở bên trong thì phải… Nói xem, đã bị bao nhiêu côn thịt xịt khí vào đây rồi?\”
Đã bảo… Sẽ cố gắng cho ngươi ăn no… Nhưng ngươi một phút cũng không chịu đựng nổi, rốt cuộc đã nằm dưới bao nhiêu tên nam nhân, banh háng vạch mông cho biết bao tên thao làm miễn phí rồi hả?!
Nhất Nguyện mơ mơ màng màng trả lời:
\”Hai ah…\”
Hắn không thể tin là cậu còn dám khai thật, hỏi lại:
\”Hai sao?\”
Cậu cố hồi tưởng lại cảnh tượng ở nhà vệ sinh trong máy bay. Vì khi đó rất nhiều côn thịt cùng nhau xông vào một lúc, miệng trên miệng dưới hỗn loạn một hồi, chẳng biết trong thời gian ngắn đã phục vụ bao nhiêu côn thịt. Đột nhiên hắn hỏi ngang như vậy, có chút mường tượng không rõ a.
Nhất Nguyện suy đi nghĩ lại, đột nhiên nhớ ra thêm điều gì, buộc miệng trả lời thêm:
\”Bốn ah…\”
Ngụy Đại Quân nheo mắt, mặt hắn đanh lại, đông cứng như băng. Giọng của hắn thì khỏi phải nói, khó chịu pha chút ngờ vực:
\”Có chắc là bốn không?\”
Cậu cố nhẩm tính lại, thầm nghĩ:
Anh trai à, anh có phải đang cố làm khó tôi không. Làm sao mà tôi nhớ được mình đã bị thao bao nhiêu người, bao nhiêu lần cơ chứ. Côn thịt nào mà chẳng giống nhau, làm sao tôi có thể vừa ngậm côn thịt vừa nhận mặt. Chẳng lẽ tôi được lựa chọn côn thịt này ngậm rồi, bỏ qua sao?
Côn thịt đến tận miệng thì tôi phải lo bú mút chứ…
Miệng trên còn bận miệng dưới càng bận hơn, miệng dưới thì làm sao phân biệt được ai với ai. Có côn thịt cắm vào là phê đến cùng cực rồi, Có cái ngắn có cái dài thật, nhưng không thể phân biệt được từng vị khác nhau để đếm rõ ah.
Cậu càng nghĩ càng rối, chẳng biết trả lời sao đành nói đại:
\”Tám… Tám…\”
Ngụy Đại Quân càng nghe càng choáng váng, day day trán hỏi lại lần cuối:
\”Rốt cuộc là bao nhiêu?\”
Đến bao nhiêu người thao mình cũng không nhớ. Rốt cuộc phải giáo huấn từ đâu đây?
Nhất Nguyện thở dài ngao ngán trong lòng, rụt rè bé giọng nói:
\”Không nhớ… Không nhớ nữa…\”
Câu trả lời này, chân thật nhất.
Và cũng khiến hắn nổi máu điên tiết.