Takemichi sinh ra trong một gia đình không hạnh phúc. Mẹ hắn là một trong số người tình của cha hắn, nên cha hắn cũng chả quan tâm hay đoái hoài gì tới 2 mẹ con Takemichi. Người mà hắn gọi là mẹ cũng chả phải dạng tốt lành gì bởi bà ta đã bỏ hắn tại trại trẻ mồ côi. Takemichi có chỉ số thông minh rất cao nên dễ dàng nhận hành động của mẹ hắn là có mục đích gì. Sau khi người mẹ rời đi, Takemichi biết nếu muốn gặp bà ấy thì hắn phải có cực kì nhiều tiền, hắn cúi đầu cố gắng bình ổn lại cảm xúc rồi thả lỏng tay, cố gắng tỏ ra bình thường nhất có thể rồi sải bước chân tiến vào trong trại.
Tới góc khuất, khi chắc chắn không có ai ở xung quanh liền ngồi thụp xuống nền đất lạnh lẽo, từng hạt mưa rơi xuống một cách bất chợt rồi trở lên sối xả lấn áp đi tiếng gào khóc của hắn.
– \”Kakucho, lẹ lên, mưa càng lúc càng to rồi!\”- Cậu bé với mái tóc trắng, làn da ngăm đen, 2 tay che đầu chạy thật nhanh, phía sau là một cậu bé có vết sẹo lớn trên mặt, một bên mắt có màu trắng và bên còn lại là màu đỏ đang cố gắng chạy theo sau, 2 tay cũng dùng để che đầu chợt cậu bé đó dừng lại trước một góc khuất, dương mắt nhìn vào bên trong. Cậu bé nhìn thấy một người đang gào khóc tức tưởi trông thảm thương vô cùng, vô thức bước tới chỗ người đó.
– \”Này, cậu không sao chứ? Sao lại ở đây mà khóc thế?\”- Cúi đầu hỏi người kia, giọng điệu đầy sự tò mò
– \”Biến đi!\”- Takemichi thấy có người liền vội cúi đầu vùi mặt vào đầu gối, âm giọng lớn hướng người trước mắt mà cất lên khiến người nọ có chút giật mình.
Đoàng
Tia chớp xé ngang bầu trời, Takemichi liền vươn tay ôm chặt người phía trước cả người run run.
– \”Ơ..này!!\”- Bất ngờ bị ôm, cậu bé có chút cứng người, không biết phải làm gì.
Đùng đoàng
Những tia chớp xé ngang bầu trời càng lúc càng to hơn và nhiều hơn. Takemichi không khỏi siết chặt lấy eo người phía trước, lực tay càng lúc càng mạnh khiến cậu bé phải rên lên vì đau.
– \”Ahh..\”-
\’Đau quá\’
\’Cậu ta sợ sấm chớp sao?\’ Cậu bé thầm hỏi trong lòng.
Bàn tay nhỏ vỗ vỗ vào bờ lưng ướt nhẹp của đối phương mà vỗ về, cố gắng để giọng mình dịu dàng nhất có thể.
– \”Không sao đâu..đừng sợ.\” Và nó đã có hiệu nghiệm, lực tay đã thả lỏng ra, nhưng vẫn không buông ra khỏi người cậu bé.
– \”Kakuchou!!! Mày ở đây làm gì?\”- Cậu nhóc với mái tóc trắng quay đầu thì không thấy bạn của mình liền chạy quay lại và bắt gặp hình ảnh cậu ta bị một người khác ôm hông.
– \”Mưa thì càng lúc càng to mà ở đấy ôm ấp. Còn không mau lên thì bị ốm cả lũ giờ\”- Cậu bé to giọng nói rồi cũng xoay người ý định chạy đi.
– \”Ừm..ờ..\”- Cậu bé trả lời, cố gắng gỡ bàn tay đang ôm hông mình ra thấy không xi nhê liền nói.
– \”Cậu nghe rồi đấy, mau thả ra nào.\”


